Niềm
tin khoa học là có cơ sở để nuôi dưỡng và rèn luyện tình cảm cách mạng. Đó là
một trong những động lực tinh thần mạnh mẽ nhất thúc đẩy hành động cách mạng.
Tình cảm cách mạng được xây dựng trên các chuẩn mực đạo đức cần, kiệm, liêm,
chính để chí công vô tư, đặt việc nước, việc dân lên trên hết, trước hết.
Khi
cách mạng và Đảng cần, mỗi cán bộ, đảng viên của Đảng phải nêu cao đạo đức cách
mạng, quét sạch chủ nghĩa cá nhân, sẵn sàng hy sinh cả lợi ích và cuộc sống cá
nhân riêng tư, vì sự nghiệp chung với tinh thần “dĩ công vi thượng” như Hồ Chí
Minh nhấn mạnh. Còn nhớ, gần hai tháng trước khi mất, ngày 14-7-1969, trả lời
phỏng vấn của nữ nhà báo Cuba-đồng chí Mácta Rôhát: “Đâu là điều
thiêng liêng nhất?”, Người đã nói: “Tôi hiến cả đời tôi cho dân tộc tôi”.
Đó là lẽ sống cao thượng được thúc đẩy suốt đời bởi tình cảm cách mạng của Hồ
Chí Minh. Đó là đạo đức, là bản lĩnh văn hóa đạo đức của Hồ Chí Minh.
Những
ai có tình cảm cách mạng trong sáng sẽ có sự bảo đảm bền bỉ để chống lại và
đánh bại chủ nghĩa cá nhân-với lòng tham, tính tham, vụ lợi, vị kỷ-để thực hành
lòng yêu nước, thương dân, nêu cao tinh thần trách nhiệm, để hy sinh và tự
nguyện cống hiến, vì nước, vì dân. Tình cảm cách mạng xa lạ đối lập với thói vô
trách nhiệm, sự hờ hững, hoài nghi, lãnh đạm, vô cảm mà không ít người mắc
phải, trở nên suy thoái, hư hỏng, thành tù binh của chủ nghĩa cá nhân. Đến khi
rơi vào những việc làm sai trái, những hành vi bất minh, bất chính, bất liêm,
vô sỉ thì thành ra kẻ thù của nhân dân vì đã làm hại dân, hại nước.
Có
tình cảm cách mạng mới có thể tâm huyết vì sự nghiệp cách mạng của Đảng, của dân
tộc, mới có sức mạnh chống lại mọi sai trái, lỗi lầm, mới đủ dũng khí để bảo vệ
Đảng, bảo vệ chế độ, mà thực chất là bảo vệ nhân dân. Một khi tình cảm cách
mạng bị nguội lạnh thì niềm tin sẽ bị lung lay, suy yếu, thậm chí từ bỏ niềm
tin, lý tưởng, lẽ sống chỉ vì sự cám dỗ của tiền bạc, danh vọng, địa vị, quyền
lực. Rơi vào vô cảm, đó là sự suy đồi về đạo đức, nhân cách, không còn sức đề
kháng để tự bảo vệ lương tâm, danh dự, liêm sỉ của mình, càng không thể bảo vệ
Đảng, chế độ và nhân dân. Đủ hiểu vì sao, vào lúc này, Đảng ta đặc biệt coi trọng
xây dựng Đảng về đạo đức, đề cao sự gương mẫu, trách nhiệm nêu gương của cán
bộ, đảng viên, nhất là đội ngũ cán bộ lãnh đạo chủ chốt các cấp.
Kết
quả tổng hợp từ giữ vững niềm tin khoa học và bồi đắp tình cảm cách mạng, thực
hành đạo đức cách mạng cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư, thực hành
nhân-trí-dũng-liêm-trung từ vị tướng chỉ huy đến chiến sĩ, từ cán bộ lãnh đạo
đến đảng viên và quần chúng sẽ dẫn đến bản lĩnh chính trị.
Bản
lĩnh chính trị được hình thành, tôi luyện, thử thách trong thực tiễn, trong đối
mặt trực tiếp, cọ xát trực tiếp với thực tiễn, tranh đấu với những tình huống
phức tạp. Bản lĩnh chính trị có sức mạnh của trí tuệ khoa học, của đạo đức cách
mạng, của cốt cách vững vàng về chính trị, không lung lay, dao động, không do
dự, không tự đánh mất niềm tin, không xa dân-cội nguồn sức mạnh của Đảng.
Bản
lĩnh chính trị là hành động chứ không phải lời nói suông, trung thực, nhất quán
giữa nói và làm, không cơ hội, tùy thời, chỉ chăm lo cho cá nhân mình. Bản lĩnh
chính trị của cán bộ, đảng viên trong đổi mới hiện nay là dám nghĩ, dám
làm, dám chịu trách nhiệm, dám đổi mới, dám đương đầu với khó khăn, thử thách,
dám hành động quyết liệt vì lợi ích chung như Đảng đã nhấn mạnh.
Đảng
ta khuyến khích những con người như thế và tìm tòi cơ chế để bảo vệ họ, đồng
thời cũng áp dụng các chế tài cần thiết để xử lý những cán bộ, đảng viên từ bỏ
trách nhiệm, không hành động vì sợ sai lầm, vì tìm sự an toàn cho riêng mình.
Rơi vào trường hợp này thì không còn dũng khí, lòng trung thực và trách nhiệm
vì sự nghiệp chung, không còn là bản lĩnh chính trị nữa mà trở thành vật cản
đối với đổi mới và phát triển. Đó là những người “thấy đúng không bảo vệ, thấy
sai không đấu tranh”, tự coi mình ở ngoài cuộc, vô can, không chịu trách
nhiệm, chỉ chăm lo vun vén, tìm kiếm lợi ích cho riêng mình.
Do đó,
muốn có bản lĩnh chính trị để chủ động tham gia vào cuộc chiến đấu bảo vệ Đảng,
bảo vệ chế độ, bảo vệ nhân dân thì phải đồng thời xây dựng niềm tin khoa học,
bồi dưỡng tình cảm, đạo đức cách mạng, nêu cao tự phê bình và phê bình, củng cố
sức mạnh của đoàn kết, dân chủ, đồng thuận từ trong Đảng đến trong dân và xã
hội, thực hành “quyết tâm-tín tâm-đồng tâm” như chỉ dẫn của Bác Hồ.
Bản
lĩnh chính trị là hạt nhân của văn hóa chính trị mà chúng ta phải dày công xây
dựng. Chúng ta càng thấy dự cảm sâu sắc của Hồ Chí Minh khi Người nhấn mạnh:
“Chính trị là đoàn kết và thanh khiết”, “Đảng ta là đạo đức, là văn minh”.
Cuộc
đấu tranh tư tưởng lý luận càng diễn biến phức tạp bao nhiêu thì những điều cốt
yếu nói trên càng cần thiết và quan trọng bấy nhiêu. Nó không chỉ
bảo đảm cho nhận thức đúng mà còn là điểm tựa vững chắc cho hành động
tự giác, sáng tạo, chủ động và tích cực của mỗi chúng ta trong cuộc đấu tranh
chống lại các thế lực thù địch, để kiên định lý tưởng, mục tiêu và con đường đã
lựa chọn: Độc lập dân tộc gắn liền với CNXH, giữ vững định hướng XHCN của sự
nghiệp đổi mới, xây dựng thành công CNXH và bảo vệ vững chắc Tổ quốc Việt Nam
XHCN.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét