Thứ nhất, chủ thể và lực lượng tiến hành “diễn biến
hòa bình” trong bối cảnh mới rất đa dạng, phức tạp, đan xen, không đồng nhất.
Nếu như trước kia, chủ thể tiến hành “diễn biến hòa bình” là chủ nghĩa đế quốc
và các thế lực thù địch thì nay, bên cạnh lực lượng này còn có cả các nước theo
chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi với tư tưởng bành trướng, bá quyền. Để xác lập vị thế
vượt trội hoặc tranh giành lợi ích, ảnh hưởng trong trật tự thế giới mới, một
số nước lớn thâu tóm hoạt động của các tổ chức, diễn đàn quốc tế, khu vực để
lôi kéo, khống chế các nước khác vào vòng kiềm tỏa của mình. Trong một số
trường hợp cụ thể, có những nước bất chấp luật pháp quốc tế, trắng trợn xâm
phạm chủ quyền, can thiệp sâu vào nội bộ các nước khác bằng các biện pháp tổng
hợp nhằm thay đổi bộ máy chính quyền hoặc lật đổ chế độ chính trị nước khác
theo hướng có lợi cho mình. Với chủ thể được mở rộng, lực lượng tiến hành sẽ là
“đại quân công chúng” ngay trong nội bộ đối phương. Trước kia, khi thực hiện
“diễn biến hòa bình”, những kẻ chủ mưu, thù địch, hiếu chiến bên ngoài trực
tiếp tiến hành chống phá. Nay, họ chuyển sang hành động “sau bức màn che”, “bí
mật giật dây”, tập trung “nhồi nhét” tư tưởng chống đối, đào tạo, huấn luyện
những kẻ “theo đóm ăn tàn”, nội gián, tay sai một cách khá bài bản, trở thành
những “kỹ sư lành nghề” lật đổ chế độ chính trị ngay trong nội bộ đối phương.
Từ đó, họ ngụy biện rằng, nguyên nhân sụp đổ chế độ chính trị do sự tự thân vận
động bên trong chứ không phải do sự chống phá từ bên ngoài (?!). Họ móc nối với
những đối tượng cơ hội chính trị, thoái hóa, biến chất nhen nhóm thành các tổ
chức chính trị đối lập hoạt động công khai, được “ngụy trang” dưới danh nghĩa
các hội, đoàn, tổ chức xã hội dân sự... và rêu rao đó là “đại diện của người
dân”; tập hợp các phần tử phản động, lưu manh, bất mãn đội lốt các chức sắc,
chức việc, già làng, trưởng nhóm, trưởng hội... chỉ chờ cơ hội là “ngóc đầu”,
“lột xác”; mua chuộc, lừa gạt, ép buộc quần chúng nhẹ dạ tham gia làm bình
phong, lá chắn. Lực lượng này khi bị lôi kéo, kích động hợp thành “đại quân
công chúng” tại chỗ, luôn chịu sự chỉ đạo của các “chuyên gia chống cộng” bên
ngoài và đương nhiên đó hoàn toàn không phải là quần chúng theo đúng nghĩa là
lực lượng cách mạng. Đây là vấn đề hết sức nguy hiểm, nhất là
trong trường hợp số đông quần chúng nhân dân bị mê hoặc, tin theo lời hứa hão
huyền bằng các khẩu hiệu lòe bịp, bị “sập bẫy” giương sẵn của các trung tâm
quyền lực, các tổ chức phản động quốc tế luôn rắp tâm “đục nước béo cò”, tạo cớ
can thiệp, chống phá.
Thứ hai, đối tượng chống phá của chiến lược “diễn
biến hòa bình” được mở rộng và phương thức tiến hành đã có sự chuyển đổi. “Diễn
biến hòa bình” trong tình hình mới không những nhằm vào các nước tiến bộ, trước
hết là các nước xã hội chủ nghĩa, mà còn chuyển sang chống phá các nước có chế
độ chính trị mà chủ thể tiến hành cho là không phù hợp với lợi ích, giá trị,
“khuôn mẫu” của họ. Đó là những nước độc lập, có chủ quyền nhưng “cứng đầu”,
“không cùng quỹ đạo”, không tuân theo sự chỉ huy, chỉ đạo của họ, không có lợi
cho họ trong giải quyết các vấn đề quốc tế. Đặc biệt, trọng tâm chống phá của
chiến lược “diễn biến hòa bình” hiện nay là các nước có vị trí địa chính trị -
kinh tế - quân sự chiến lược quan trọng, phức tạp, nhạy cảm hoặc ở những khu
vực hội tụ sự cạnh tranh chiến lược, tranh chấp gay gắt về lợi ích, chủ quyền
trên thế giới. Tính đa dạng, phức tạp, đan xen không đồng nhất giữa chủ thể và
đối tượng được thể hiện trong mối quan hệ này, phạm vi này là chủ thể tiến
hành, nhưng có thể trong mối quan hệ khác, phạm vi khác, chủ thể đó lại là đối
tượng chống phá.
Phương thức chống phá của chiến lược “diễn
biến hòa bình” đã chuyển trọng tâm từ bên ngoài tác động vào bên trong sang
tiến hành các hoạt động chống đối tại chỗ, thúc đẩy “tự diễn biến”, “tự chuyển
hóa” ngay trong nội bộ đối phương. Nếu như những năm qua, “diễn biến hòa bình”
coi trọng “dính líu để khuếch trương”, “can dự để mở rộng”, trực tiếp tiếp xúc
để thẩm thấu các hành động chống phá từ bên ngoài vào bên trong nước khác thông
qua thủ đoạn đặc trưng như “xóa bỏ cấm vận”, xúc tiến “bình thường hóa quan
hệ”... thì nay đã chuyển sang tìm mọi cách khai thác và khoét sâu mâu thuẫn nội
tại; triệt để lợi dụng những sơ hở, yếu kém trong công tác lãnh đạo, quản lý,
điều hành xã hội của các nước để chống phá. Như đã thành quy luật, mỗi khi ở
các nước là đối tượng chống phá diễn ra các sự kiện chính trị trọng đại, xuất
hiện các “điểm nóng”, các vấn đề xã hội phức tạp, nhạy cảm... thì đó là “cơ hội
vàng” để các thế lực thù địch đẩy mạnh thực hiện “diễn biến hòa bình”. Họ sử
dụng chính lực lượng, phương tiện của đối phương; kết hợp công khai với bí mật;
thực hiện đánh ngầm, mềm, sâu, hiểm, tiến công toàn diện, có trọng điểm; thường
núp dưới danh nghĩa “hiến kế”, “chống tham nhũng”, “góp ý kiến xây dựng”... để
lũng đoạn đối phương. Trong đó, lĩnh vực chính trị, tư tưởng được họ xác định
là khâu trọng tâm, đột phá; kinh tế là mũi nhọn; dân tộc, tôn giáo, dân chủ,
nhân quyền là “ngòi nổ”; ngoại giao để hỗ trợ; quân sự để răn đe, hậu thuẫn.
Trong quá trình thực hiện, khi có điều kiện, thời cơ và cần thiết sẽ kết hợp
với bạo loạn lật đổ, gây xung đột, nội chiến, can thiệp vũ trang, chiến tranh
ủy nhiệm... để nhanh chóng đạt được mục tiêu chiến lược. Cách thức tiến hành
rất công phu, bài bản để che đậy tính chất chính trị phản động, “ru ngủ” tinh
thần cảnh giác cách mạng, làm cho đối phương mơ hồ, mất cảnh giác; mưu toan
từng bước tạo sự suy thoái về tư tưởng chính trị, mục ruỗng về bộ máy, xuất
hiện các mầm mống “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” ở từng cá nhân, trong nội bộ
các tổ chức và toàn xã hội và cuối cùng là sự sụp đổ chế độ chính trị giống như
sự vận động “tự thân”, “tất yếu”, “hợp quy luật”.
Thứ ba, mục tiêu và động cơ chính trị của chiến
lược “diễn biến hòa bình” đã có sự dịch chuyển và mở rộng hơn. Mặc dù mục tiêu
cao nhất, suy đến cùng của chiến lược “diễn biến hòa bình” là lật đổ chế độ
chính trị xã hội của các nước “không cùng quỹ đạo”, nhưng hiện nay, do sự tác
động của các mối quan hệ quốc tế phức tạp, đa tầng nấc, nhiều cấp độ giữa các
nước, các tổ chức, sự chế ước của các quy tắc, chế định quốc tế, khu vực; khi
chưa lật đổ được chế độ chính trị thì “diễn biến hòa bình” sẽ nhằm đến mục tiêu
thấp hơn là thay đổi đường lối, chính sách; cài cắm lực lượng thân cận vào bộ
máy cầm quyền; làm phức tạp hóa thành phần lãnh đạo; thay đổi tính chất quốc
gia, dân tộc khác theo hướng phục vụ lợi ích của chủ thể tiến hành. Trong đó,
thay đổi bộ máy cầm quyền nước khác là mục tiêu trọng yếu hiện nay và để làm
được điều này, chiến lược “diễn biến hòa bình” đã có những điều chỉnh mới gắn
với “công nghệ lật đổ” cực kỳ tinh vi, phản động.
Từ sự ra đời của học thuyết chính trị
“phản kháng phi bạo lực” (phản kháng hòa bình)(3), ngay lập tức, các
“nhà dân chủ”, “nhà tiến bộ xã hội” phương Tây coi đó là “bảo bối thần kỳ”,
“công cụ hữu hiệu” để lật đổ chính quyền ở nhiều quốc gia trong không gian hậu
Xô-viết thông qua cái gọi là “cách mạng sắc màu” vào những năm 2004 - 2006; sau
đó thay đổi chính thể của hàng loạt quốc gia ở khu vực Trung Đông, Bắc Phi vào
năm 2011 với cái tên mĩ miều “Mùa xuân Ả rập”. Đó không có gì khác là bạo loạn
phi vũ trang bắt nguồn từ “diễn biến hòa bình”, là “kỹ năng lật đổ” thời kỳ hậu
Chiến tranh lạnh - một “dị bản” của việc kết hợp “diễn biến hòa bình” với bạo
loạn lật đổ. Và hiện nay, “dị bản” ấy tiếp tục được “hoàn thiện”, phát triển
thành một kịch bản dựng sẵn với “công thức” lật đổ qua các bước: Một
là, hình thành các hoạt động “phản kháng mềm” trong nội bộ đối phương do
sự cộng hưởng theo các phương tiện truyền thông; kích động tâm lý đám đông, tổ
chức người dân tụ tập, tuần hành, biểu tình, “bất tuân dân sự”, đi ngược lại
chính sách hiện hành, chống đối chính phủ, gây mất ổn định an ninh chính trị,
trật tự, an toàn xã hội, tạo ra các “điểm nóng”, bất ổn. Hai là,
nội công ngoại kích, bên trong thì biểu tình, bạo động; bên ngoài thì tập hợp
đồng minh, các tổ chức quốc tế, các tổ chức phi chính phủ... đồng loạt gây sức
ép trên tất cả các lĩnh vực buộc chính quyền đương thời phải từ chức, giải
tán. Ba là, tạo cớ để can thiệp, tiến hành bạo loạn trực tiếp lật
đổ chính quyền nhưng núp dưới danh nghĩa “bảo vệ người dân”, “đấu tranh vì tự
do, dân chủ”, “vì công lý”... Bốn là, cài cắm lực lượng đối lập,
nhanh chóng tổ chức một cuộc trưng cầu ý dân, bầu cử; công khai ủng hộ, công
nhận chính quyền mới của lực lượng đối lập chịu sự kiểm soát của họ. Điểm mấu
chốt trong kịch bản này là họ cố tình “bới móc”, lôi ra điểm yếu trong bộ máy
cầm quyền của đối phương; thậm chí không ngần ngại thêm thắt, bịa đặt các
khuyết điểm; sẵn sàng gán tất cả những sai trái, tiêu cực trong xã hội; châm
ngòi cho làn sóng chống đối trong nước và làm cho bộ máy ấy dường như đã biến
chất, “lỗi thời, không phù hợp”, do đó sẽ bị thay thế và đó là “lẽ thường tình”
theo đúng quy luật(?!). Cho nên, một bộ máy cầm quyền thân cận do họ dựng lên
nhưng lại được “hợp pháp hóa” thông qua một cuộc bầu cử theo luật định vô cùng
tinh vi và họ luôn tự hào coi đây là sản phẩm sáng tạo của “công nghệ lật đổ”
thông qua biểu tình, đảo chính bằng mô hình “bạo lực đường phố”. Theo đó, có
tới “198 hành động phản kháng phi bạo lực”(4), nhưng trong đó bao
hàm cả các hành động vô nhân đạo, bị pháp luật nhiều nước nghiêm cấm như làm
tiền giả, in sao tài liệu giả, cướp bóc, ám sát, khủng bố... chứ không hoàn
toàn phi bạo lực và không loại trừ sau đó sẽ lan rộng, bùng phát thành một kiểu
dạng “chiến tranh lai ghép”(5) mới.
Từ sự mở rộng về mục tiêu làm cho động cơ
chính trị của chiến lược “diễn biến hòa bình” trong sự dịch chuyển và cạnh
tranh quyền lực cũng có sự mở rộng và thay đổi theo. Nếu như “diễn biến hòa
bình” trước đây chủ yếu là đấu tranh ý thức hệ chính trị giai cấp; đấu tranh
giữa hai con đường xã hội chủ nghĩa và tư bản chủ nghĩa; thì hiện nay nó đã
được mở rộng và chuyển sang cả “đấu tranh” vì lợi ích dân tộc cục bộ, hẹp hòi;
cạnh tranh chiến lược để xác lập vị thế ảnh hưởng.
Thứ tư, đối với biện pháp tiến hành “diễn biến hòa
bình” hiện nay, các thế lực thù địch sử dụng “công cụ mềm”, “quyền lực thông
minh” thay cho chính sách “cây gậy và củ cà rốt” kém hiệu quả trước đây. Đây
là những biện pháp mới, rất linh hoạt, mang tính tổng hợp trên
các phương diện và nảy sinh trong xu thế các nước thay đổi cách thức sử dụng
quyền lực và sự trỗi dậy của trào lưu dân túy, xu hướng bảo hộ thương mại trong
quan hệ quốc tế. Thực hiện tiến công toàn diện, có trọng điểm song “diễn biến
hòa bình” ngày càng coi trọng các “công cụ mềm” và “quyền lực thông minh” nhằm
vào các lĩnh vực chính trị tư tưởng, kinh tế, văn hóa - xã hội, ngoại giao,
nhất là vấn đề dân chủ, nhân quyền, dân tộc, tôn giáo để từng bước chuyển hóa
đối phương, giành “chiến thắng mà không cần chiến tranh”. Trọng tâm ở bên trong
các nước thì họ tìm mọi cách khoét sâu mâu thuẫn, phân hóa nội bộ, tạo ra những
“khoảng trống” quyền lực, đẩy đối phương vào vòng bất ổn. Bên ngoài, vẫn hỗ trợ
bằng việc tạo áp lực, tăng cường lôi kéo, khống chế, từng bước gây ảnh hưởng có
lợi cho họ. Cách thức tiến hành rất tinh vi, khó nhận diện; có lúc dụ dỗ, mua
chuộc bằng vật chất; lúc thì núp dưới danh nghĩa hoạt động từ thiện, nhân đạo;
có khi kêu gọi mở rộng tự do, dân chủ, nhân quyền, thúc đẩy quan hệ đối tác;
đòi thực hiện đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập; nhiều khi lại ngấm ngầm
thao túng, khống chế về tài chính, từng bước ép buộc đối phương lệ thuộc về
chính trị. Chiến lược chống phá từ từ, dần dần theo cách “mưa dầm thấm lâu”.
Phương châm hành động mềm dẻo, linh hoạt, “đối thoại thay đối đầu”, “bắt tay
thay súng đạn”, không phô trương rầm rộ, nhìn hình thức biểu hiện bên ngoài ít
khốc liệt, không tàn phá như chiến tranh vũ lực; thậm chí có vẻ “gần gũi”,
“thân thiện” trong một “thế giới phẳng” nhưng bản chất thì đang âm thầm đẩy đối
phương xuống đáy “vũng lầy” của sự khủng hoảng và dẫn đến đổ vỡ ngay từ bên
trong.
Thứ năm, về công cụ mới để thực hiện “diễn biến hòa bình”, các thế
lực thù địch coi trọng sử dụng các phương tiện thông tin, truyền thông. Trước
sự bùng nổ của cuộc Cách mạng công nghiệp lần thứ tư, trong kỷ nguyên thông tin
của thời đại toàn cầu hóa và với quan điểm “một đài phát thanh cũng có thể bình
định được một nước, một đô la chi cho tuyên truyền có hiệu quả hơn năm đô la
chi cho quân sự” nên thứ “vũ khí” hữu hiệu được các thế lực thù địch coi trọng
sử dụng trong chiến lược “diễn biến hòa bình” hiện nay là các phương tiện thông
tin, truyền thông, báo chí, xuất bản, nhất là các phương tiện có chương trình
tiếng Việt để thực hiện bôi nhọ, vu cáo, đả kích Việt Nam(6). Trong
đó, họ ngày càng coi trọng các trang mạng xã hội, internet - một phương tiện
truyền thông có tốc độ nhanh, sức lan tỏa mạnh đối với công chúng. Thực tế ở
nước ta gần đây đã xuất hiện khá nhiều các website, blog, phát tán quan điểm
trái chiều, xuyên tạc. Với cách thức tiến hành khá công phu, tinh xảo; dựa vào
một số sự kiện đã diễn ra, họ nhào nặn bằng các chi tiết “sặc mùi” chính trị
phản động; thêm bớt những “số liệu” không thể kiểm chứng, kèm theo trích dẫn
“kim, cổ, đông, tây”, giả danh khoa học; sử dụng công nghệ chèn các tư liệu,
hình ảnh đã bị cắt ghép, chỉnh sửa, “live stream”... tạo ra những sự kiện “giật
gân”, thông tin “câu khách”, gợi trí tò mò của dư luận; cố tình đổi trắng thay
đen, biến không thành có, rồi suy diễn, bình luận theo kiểu làm “sáng tỏ vấn
đề”. Tần suất các luận điệu thâm độc đó ngày càng gia tăng cả về lưu lượng, cấp
độ, mật độ; thực hiện “bôi nhiều sẽ bẩn”, “nói lắm phải tin”, tung “hỏa mù”
nhằm gây tâm lý hoài nghi, dao động trong xã hội; từng bước hướng cộng đồng đến
những suy nghĩ lệch lạc, dẫn đến “tự diễn biến”, dần xuất hiện những hành vi
“lệch chuẩn” và rơi vào “tự chuyển hóa” lúc nào không hay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét