Thứ Tư, 3 tháng 7, 2024

CẢNH GIÁC VỚI “CÂY GẬY NHÂN QUYỀN” CỦA CÁC THẾ LỰC THÙ ĐỊCH

  “Dân chủ” và “nhân quyền” luôn là cái cớ để các thế lực thù địch, cơ hội chính trị mượn để chống phá Đảng Cộng sản Việt Nam và Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.

Mới đây nhất, Ủy ban Tom Lantos hay còn gọi là Ủy ban nhân quyền Hoa Kỳ đã kêu gọi nước ta trả tự do cho “ba nhà hoạt động” là Y Yich, Y Pum Bya và Phạm Thị Đoan Trang. Các trang mạng phản động ngay lập tức thể hiện vai trò tích cực bằng cách chia sẻ rầm rộ thông tin này. Cho những ai chưa biết thì “ba nhà hoạt động” theo cách gọi của các tổ chức nhân danh dân chủ và nhân quyền thực chất là ba tên phản động đã thực hiện nhiều hành vi chống phá Nhà nước ta, vi phạm nghiêm trọng Pháp luật nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Cụ thể:

Y Yich và Y Pum Bya lần lượt là mục sư và nhà truyền đạo cho cái gọi là “Hội Tin lành đấng Christ Tây Nguyên”. Theo trang thông tin điện tử Công an tỉnh Đắk Lắk ngày 02/7/2024: “Hội thánh tin lành Đấng Christ Tây Nguyên không phải là một tổ chức hay giáo phái tin lành, bản chất nó là một tổ chức phản động được dựng lên đội lốt tôn giáo để thực hiện các hoạt động lôi kéo, dụ dỗ biến các đối tượng nhẹ dạ cả tin, ham ăn lười làm tại Tây Nguyên trở thành cánh tay nối dài phục vụ tư tưởng hẹp hòi, ích kỉ của đám FULRO lưu vong do A Ga cầm đầu. Tên A Ga đã liên kết với các tổ chức phản động nước ngoài khác như “Ủy ban cứu trợ người vượt biển” (BPSOS) của Nguyễn Đình Thắng ở Mỹ, nhóm “Người Thượng đứng lên vì công lý” (MSFJ) của Y Quynh Bdăp ở Thái Lan. Mục đích của tổ chức này là lôi kéo, thu nạp người dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên lợi dụng vấn đề dân chủ, nhân quyền, tự do tôn giáo để chống phá Nhà nước, đòi thành lập “nhà nước riêng, tôn giáo riêng” cho người dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên”. Đối tượng thứ 3 là Phạm Thị Đoan Trang đã lĩnh án 9 năm tù về tội danh chống phá Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.

Điểm chung của cả “ba nhà hoạt động” này là đều tích cực chống phá chính quyền, xuyên tạc chủ trương, đường lối của Đảng, chính sách của Nhà nước và đều bị các tổ chức phản động lợi dụng như những quân cờ để chúng chống phá Nhà nước Việt Nam. Với đối tượng Y Yich và Y Pum Bya thì chúng xuyên tạc rằng chính quyền đàn áp tôn giáo và nước ta không có tư do tín ngưỡng. Với đối tượng Phạm Thị Đoan Trang thì chúng vu khống nước ta không có tự do ngôn luận, tự do báo chí. Ngoài ra chúng còn bịa đặt rằng chính quyền tra tấn thể xác, không cung cấp y tế, bỏ đói những tù nhân lương tâm này. Đây hoàn toàn là những luận điệu bịa đặt trắng trợn cho thấy thủ đoạn bất chấp tất cả để chống phá của các thế lực thù địch.

Y Yich, Y Pum Bya và Phạm Thị Đoan Trang chỉ là ba trong số nhiều “nhà hoạt động” mà bè lũ phản động đã lôi kéo, huấn luyện, cài cắm để xuyên tạc và chống phá; để rồi sau khi những “nhà hoạt động” này phải chịu trách nhiệm trước pháp luật thì chúng tiếp tục tô vẽ thành những “nhà đấu tranh” và mời những tổ chức nước ngoài vào đòi yêu sách, gây sức ép lên chính quyền. Thủ đoạn lợi dụng vấn đề “dân chủ” và “nhân quyền” của các thế lực thù địch không hề mới nhưng lại hết sức tinh vi và nham hiểm. Hiện nay, chúng đã móc nối với nhau và móc nối với các tổ chức có yếu tố nước ngoài nhằm phô trương thanh thế, gây thêm sức ép cho Việt Nam trên các diễn đàn quốc tế về dân chủ và nhân quyền. Cùng với thế mạnh vượt trội của internet, những luận điệu xảo trá lan rộng với tốc độ chóng mặt và tiếp cận đến nhiềều người dân. Do đó, công dân Việt Nam cần đề cao cảnh giác, nhận diện rõ những âm mưu thủ đoạn chống phá của các thế lực thù địch.

 

CẨN THẬN VỚI LUẬN ĐIỆU “CHỐNG THAM NHŨNG HAY THANH CHỪNG NỘI BỘ?”

 

Tiếp nối những bài viết lợi dụng tình hình tham nhũng, mới đây trên trang “Thongluan-rdp”, Hiếu Chân đã tung ra bài viết với tựa đề: Đốt lò: Chống tham nhũng hay thanh chừng nội bộ? Với những lý lẽ, lập luận xảo ngôn, ngụy biện, Hiếu Chân đã đưa ra một số nhận định, đánh giá phiến diện, lệch lạc, mang tính chất bịa đặt, không đúng sự thật về công cuộc phòng, chống tham nhũng ở Việt Nam nào là những vụ đổi ngôi trên thượng tầng chính trị gần đây, ai cũng thấy công cuộc đốt lò đã biến thành một cuộc thanh trừng nội bộ, tranh chức, tranh quyền, xa rời mục tiêu chống tham nhũng; công việc của Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng được trao cho các phó ban, chủ yếu là cho Bộ trưởng Công an; thẩm quyền điều tra, truy tố và bắt giam là đặc quyền của Bộ Công an; hoạt động của Bộ Công an bao chùm lên mọi mặt của đời sống xã hội, dòm ngó tới từng người dân; không chỉ Ban Chỉ đạo mà cả Bộ Chính trị, Ban chấp hành Trung ương đều có thể trở thành “con tin” trong bàn tay thao túng của Bộ Công an.

Những luận điệu trên đây của Hiếu Chân cũng như các thế lực thù địch, phản động, cơ hội chính trị trong xuốt thời gian vừa qua là cố tình đổi trắng thay đen khi cho rằng việc Đảng và Nhà nước nhiều lần phát động đấu tranh phòng, chống tham nhũng, thực chất chỉ là thanh chừng nội bộ hay đấu đá giữa các phe phái với nhau . Nguy hại hơn, trước thời điểm các kỳ đại hội, hay bất kỳ quyết định nhân sự quan trọng của Đảng, Nhà nước, chúng lại vẽ vời, thêu dệt, tung ra những nhận định không khách quan về công tác cán bộ hòng xuyên tạc, gây tâm lý hoang mang, bất ổn trong xã hội, như cuộc đấu tranh phòng, chống tham nhũng, tiêu cực là quá trình thanh trừng, đấu đá, tranh giành quyền lực chính trị, lợi ích kinh tế giữa các “phe phái”; “thôi chức”, “miễn nhiệm” theo nguyện vọng cá nhân hay khả năng đảm nhiệm công việc được giao phó chỉ là cái “bình phong” che đậy.

Thực tế, chúng ta điều biết rằng việc “cho thôi”, “miễn nhiệm” là một trong những dấu ấn nổi bật, có tính đột phá trong việc kết hợp chặt chẽ giữa học tập, làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh với công tác xây dựng, chỉnh đốn Đảng hiện nay.

THỦ ĐOẠN HOẠT ĐỘNG CỦA TỔ CHỨC KHỦNG BỐ VIỆT TÂN

 Thời gian qua núp dưới vỏ bọc “dân chủ, nhân quyền” tổ chức khủng bố Việt Tân thông qua các phương tiện truyền thông thù địch ở nước ngoài và các trang mạng xã hội, đang đẩy nhiều chiến dịch kích động xuyên tạc chống phá Đảng, Nhà nước ta nhằm thực hiện cái gọi “đấu tranh bất bạo động”, “cách mạng mầu” tiến tới lật đổ chính quyền nhân dân tại Việt Nam.

Vào những năm đầu khi đất nước mới thống nhất, những kẻ thua cuộc chạy ra nước ngoài và cay cú lập ra cái gọi là Mặt trận quốc gia thống nhất giải phóng Việt Nam gọi tắt là Mặt trận do Hoàng Cơ Minh vốn là một chuẩn tướng của Việt Nam Cộng Hòa cầm đầu. Cái gọi là Mặt trận này có cương lĩnh, có con dấu, hiến chương và vẫn một sắc màu ba que được Mỹ nuôi dưỡng, chỉ đạo nhằm chống phá Việt Nam bằng các hoạt động vũ trang, khủng bố. Năm 1982 Hoàng Cơ Minh thành lập Việt Nam canh tân cách mạng đảng là cơ quan đầu não chỉ huy mọi hoạt động của Mặt trận các thành viên của Mặt trận đồng thời cũng là các thành viên của Việt Tân. Sau khi mở rộng địa bàn hoạt động đặt căn cứ trên đất Thái Lan và công khai hóa Việt Nam Canh tân cách mạng đảng chúng tiếp tục thực hiện nhiều âm mưu chống phá cách mạng nước ta, tất cả những âm mưu này đều bị lực lượng an ninh Việt Nam phá vỡ.

Qua quá trình hoạt động và sau nhiều lần thay đổi lãnh đạo, nhưng bản chất và mục tiêu của tổ chức khủng bố này không thay đổi là lật đổ chế độ Xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam và như chúng tuyên bố thông qua con đường đấu tranh “bất bạo động”. Lợi dụng các vấn đề dân tộc, tôn giáo, dân chủ nhân quyền và một số vụ việc trên các lĩnh vực được xã hội quan tâm Việt Tân và các tổ chức phản động ở nước ngoài đã lôi kéo, kích động người dân nhẹ dạ cả tin tụ tập biểu tình trái phép, một số cuộc biểu tình chuyển thành bạo động, cướp bóc, chiếm đoạt tài sản gây ra hậu quả nghiêm trọng, thiệt hại lớn về người và tài sản. Điển hình như năm 2016 sự cố môi trường biển do công ty Formosa gây ra tại 4 tỉnh miền trung; năm 2018 lợi dụng Nhà nước ta xây dựng Luật Hành chính kinh tế đặc biệt và Luật An ninh mạng; năm 2019 vụ án tại xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, thành phố Hà Nội… Các cuộc biểu tình hướng đến cách mạng đường phố và bạo động có vũ trang khi có cơ hội, những cuộc biểu tình trái phép tại một số địa phương đã gây ảnh hưởng tới uy tín, hình ảnh của đất nước. Trong các vụ việc hàng trăm đối tượng cầm đầu bị bắt giữ, đưa ra xét xử chúng thừa nhận có sự xúi dục của tổ chức phản động Việt Tân. Tổ chức khủng bố này còn lập ra các chân rết núp bóng dưới hình thức hội nhóm, tổ chức xã hội dân sự như: Hội nhà báo độc lập, Quỹ tù nhân lương tâm, tổ chức VOICE… Chúng đăng thông tin mời gọi thành viên tham gia, thông qua các hội, nhóm, tổ chức như vậy để tuyên truyền cho các thành viên về đấu tranh “bất bạo động” đặc biệt là sử dụng chiêu bài “dân chủ nhân quyền”.

Việt Tân và các tổ chức hội nhóm phản động còn dựng lên cái gọi là giải thưởng nhân quyền, thông qua giải thưởng các tổ chức vừa tạo dư luận vừa giúp đỡ về vật chất cho các đối tượng chống phá trong nước đồng thời tạo cớ để khuếch trương thanh thế từ đó nhận được sự hỗ trợ tài chính từ các tổ chức đứng sau, chủ nhân của những giải thưởng đều là thành phần bất hảo được gắn mác nhà hoạt động nhân quyền, hoạt động chống phá Đảng, Nhà nước Việt Nam. Việt Tân cùng một số đài báo nước ngoài, những kẻ giả danh dân chủ luôn hô hào tìm cách kích động dư luận đồng thời chúng vận động hành lang các quan chức, chính khách các nước như Mỹ, Pháp, Anh… ủng hộ lên tiếng bênh vực cho những kẻ vi phạm, chống phá chính quyền Việt Nam qua đó nhằm hạ uy tín chính trị Việt Nam trên trường Quốc tế.

Từ những âm mưu, thủ đoạn thâm độc, nham hiểm của tổ chức khủng bố Việt Tân, mỗi chúng ta cần hết sức tỉnh táo, nâng cao nhận thức, nhận diện chính xác và tích cực tham gia đấu tranh phản bác các quan điểm, luận điệu sai trái thù địch, góp phần bảo vệ đảng, bảo vệ chế độ. Luôn cảnh giác, tích cực tuyên truyền, chia sẻ những thông tin có nguồn chính thống, đáng tin cậy không để kẻ xấu lợi dụng, lôi kéo, kích động đồng thời tham gia vận động nhân dân, người thân không tin, nghe, làm theo lời dụ dỗ của các cá nhân, tổ chức chống phá Đảng, Nhà nước. Việc tham gia tích cực của mỗi chúng ta góp phần đấu tranh làm thất bại âm mưu, thủ đoạn của các thế lực thù địch, phản động bảo vệ nền tảng tư tưởng của Đảng.

 

LUẬN ĐIỆU XUYÊN TẠC MÔ HÌNH NHÀ NƯỚC PHÁP QUYỀN XÃ HỘI CHỦ NGHĨA Ở VIỆT NAM

 

Vừa qua, trên trang “Baotiengdan”, Kim Văn Chính đăng bài viết: “Kiềng ba chân: Lý thuyết và thực tế ở Việt Nam”, cho rằng, mô hình Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam với ba cơ quan: lập pháp, hành pháp, tư pháp, đặt dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam đang rối như canh hẹ, vừa chồng chéo chức năng, vừa làm sai quyền lực, dẫn đến rối loạn Nhà nước; kêu gọi xoá bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản đối với Nhà nước và xã hội; thực hiện mô hình Nhà nước tam quyền phân lập. Thực tế, Kim Văn Chính đang cố tình và ra sức xuyên tạc mô hình Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam, cổ suý cho mô hình Nhà nước tư sản.

Một là, Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam là Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân. Tất cả quyền lực Nhà nước thuộc về nhân dân mà nền tảng là liên minh giữa giai cấp công nhân với giai cấp nông dân và đội ngũ trí thức, do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo. Quyền lực Nhà nước là thống nhất; có sự phân công, phối hợp và kiểm soát giữa các cơ quan trong việc thực hiện các quyền lập pháp, hành pháp, tư pháp. Trong đó, Quốc hội là cơ quan thực hiện quyền lập hiến, quyền lập pháp, Chính phủ là cơ quan thực hiện quyền hành pháp, Tòa án nhân dân thực hiện quyền tư pháp, Viện Kiểm sát nhân dân thực hiện quyền công tố và kiểm sát hoạt động tư pháp.

Hai là, Học thuyết “tam quyền phân lập” được áp dụng trong tổ chức bộ máy của nhà nước tư sản mặc dù có mang lại một số mặt tích cực, cần được nghiên cứu, tham khảo, nhưng, không nên vì thế mà cường điệu hóa, lý tưởng hóa và xem nó như là chìa khóa vạn năng của “dân chủ – pháp quyền”, của kiểm soát quyền lực nhà nước và ngăn ngừa tham nhũng với những lý do sau đây:

Thứ nhất, về phương diện lý luận, “tam quyền phân lập” là một học thuyết phức tạp, đa chiều, là sản phẩm của nền dân chủ phương Tây, gắn liền với cuộc đấu tranh của giai cấp tư sản chống lại sự độc đoán, chuyên quyền của kiểu tổ chức quyền lực nhà nước phong kiến, với quan niệm quyền lực nhà nước không được tập trung vào một người hay một cơ quan mà được cấu thành từ ba quyền cơ bản lập pháp, hành pháp và tư pháp. Ba quyền được giao cho các cơ quan khác nhau, có nhiệm vụ, quyền hạn độc lập tương đối với nhau. Giữa ba quyền này có sự kiểm soát, đối trọng lẫn nhau. Với quan niệm đó, học thuyết phân quyền là sự phủ định biện chứng đối với các nhà nước chuyên chế tập quyền.

Thứ hai, về phương diện thực tiễn, do những hạn chế của học thuyết “tam quyền phân lập” mà mức độ, tính chất và đặc điểm của sự thể hiện và áp dụng nó trong thực tế có sự khác nhau ở mỗi kiểu nhà nước, phụ thuộc vào nhiều yếu tố, như trình độ dân chủ, truyền thống dân tộc, cũng như tình hình chính trị, kinh tế, xã hội của mỗi nước. Sự áp dụng học thuyết này trong nhà nước theo chính thể cộng hòa tổng thống khác với chính thể cộng hòa đại nghị hoặc chính thể cộng hòa hỗn hợp; trong hình thức cấu trúc nhà nước liên bang khác với hình thức cấu trúc nhà nước đơn nhất.

Thứ ba, về bản chất và nguồn gốc của quyền lực nhà nước, quyền lực nhà nước là thống nhất; mọi quyền lực nhà nước đều thuộc về nhân dân, nhân dân là chủ thể tối cao và duy nhất của quyền lực nhà nước. Do đó, quyền lực nhà nước là không thể phân chia; các cơ quan nhà nước khi thực hiện các quyền lập pháp, hành pháp và tư pháp là thực hiện các quyền của nhân dân giao phó, ủy quyền. Như vậy, tư tưởng tam quyền phân lập đối lập với bản chất của Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam, đó là tất cả quyền lực Nhà nước thuộc về nhân dân. Vì thế, Việt Nam chỉ tiếp thu có chọn lọc những tinh hoa của các mô hình Nhà nước tiến bộ trên thế giới và vận dụng phù hợp với đặc điểm, điều kiện của Việt Nam, trong đó có mô hình Nhà nước tam quyền phân lập, chứ không sao chép nguyên bản bất cứ mô hình Nhà nước nào.

Như vậy, Kim Văn Chính kêu gọi xoá bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản đối với Nhà nước; thực hiện mô hình Nhà nước tam quyền phân lập, là đi ngược lại chủ trương, đường lối, quan điểm của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước và lợi ích, nguyện vọng chính đáng của nhân dân ta. Chúng ta, cần kiên quyết đấu tranh, vạch rõ bộ mặt xảo trá của chúng để nhân dân hiểu rõ và cảnh giác.

CHIÊU BÀI “TÙ NHÂN CHÍNH TRỊ”

 

 Nhiều năm qua, giới “dân chủ” vẫn liên tục sử dụng vỏ bọc “tù nhân chính trị” để khoác lên mình những kẻ có hành vi chống phá đất nước. Bằng thủ đoạn này, các đối tượng xấu đã tô hồng, tẩy trắng cho các đối tượng vi phạm pháp luật, đồng thời tạo cớ để bôi lem, vấy bẩn đất nước.

Vừa qua, cái gọi là “Tiếng dân news” - một trang mạng được điều hành bởi các đối tượng “dân chủ” đã tung ra bài viết “Hãy trả tự do cho tù nhân chính trị ở Việt Nam”. Trong bài viết, hàng loạt cái tên từng nổi đình nổi đám trong giới “dân chủ”, hiện đã bị kết án và đang phải chấp hành hình phạt được liệt kê như: Trần Huỳnh Duy Thức, Trương Văn Dũng, Nguyễn Lân Thắng, Bùi Tuấn Lâm, Huỳnh Trương Ca… Theo mô-típ quen thuộc, chúng rêu rao cho rằng: “các cơ quan tư pháp ở Việt Nam kết án với những “nhà hoạt động” là không công bằng”, “các “tù nhân chính trị” bị bắt giữ một cách tùy tiện chỉ vì đấu tranh cho dân chủ”, “các blogger và nhà hoạt động nhân quyền hằng ngày phải đối mặt với nạn sách nhiễu, đe dọa, theo dõi và thẩm vấn của công an”, “ở Việt Nam hiện có hơn 160 tù nhân chính trị bị giam giữ chỉ vì đã thực hiện các quyền cơ bản của mình”… Bằng những luận điệu sai trái này, các đối tượng xấu kêu gào “các nhà tài trợ và đối tác quốc tế cần gây sức ép với Việt Nam”. Vậy là đã rõ, đằng sau các luận điệu tưởng chừng như đầy nhân văn thực chất là mưu đồ “cõng rắn cắn gà nhà”, tạo cớ cho các thế lực bên ngoài tìm cách gây sức ép, can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam.

Tù nhân chính trị là cụm từ không còn quá xa lạ với người dân Việt Nam. Là một quốc gia từng bị thực dân xâm lược, từng phải sống trong cảnh lầm than nô lệ, nhiều thế hệ người Việt đã vùng lên đấu tranh để giành lại độc lập, chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ Tổ quốc. Trong cuộc kháng chiến vệ quốc của nhân dân Việt Nam, không ít người đã trở thành tù nhân chính trị. Thậm chí, nhiều tù nhân chính trị đã trở thành biểu tượng cho tinh thần anh dũng, sẵn sàng hy sinh tính mạng để bảo vệ Tổ quốc. Nữ anh hùng liệt sĩ Võ Thị Sáu là một tấm gương như vậy. Ngoài ra, những câu chuyện về các tù nhân chính trị bị thực dân, đế quốc giam cầm tại các nhà tù Hỏa Lò, Côn Đảo, Phú Quốc… cho đến nay vẫn là nỗi ám ảnh với nhiều người.

Vậy tù nhân chính trị là ai? Một câu trả lời đơn giản, tù nhân chính trị là những người bị kết án, bị giam cầm nhưng không trải qua quá trình xét xử công bằng; mặc dù hành vi của họ là tốt đẹp, vì mục đích thúc đẩy sự phát triển của xã hội nhưng vẫn bị kết án chỉ vì đi ngược lại lợi ích của giai cấp thống trị; việc giam cầm các tù nhân chính trị được giới cầm quyền thực hiện vô cùng khốc liệt, bị đàn áp dã man và đối xử vô nhân đạo. Nói cách khác, tù nhân chính trị xuất hiện trong một xã hội có giới cầm quyền không bảo đảm tính chính danh, hợp pháp, quản lý xã hội không dựa trên pháp luật, không bảo đảm lợi ích chung của cộng đồng mà chỉ phục vụ cho chính mình. Ngược lại, người bị kết án là những người ngay thẳng, dám đứng lên đấu tranh với các bất công trong xã hội để bảo vệ lợi ích chính đáng, hợp pháp của bản thân nói riêng và của cộng đồng nói chung.

Không khó để nhận thấy, các đối tượng “dân chủ” đang cố tình lấp liếm, đánh tráo khái niệm, sử dụng cụm từ “tù nhân chính trị” để đánh lừa dư luận. Phải khẳng định rõ, ở Việt Nam hiện nay không có “tù nhân chính trị”. Tất cả những người bị kết án đều được thực hiện theo một quy trình tố tụng nghiêm ngặt. Việc một người nào đó bị kết án là hậu quả trực tiếp do hành vi phạm tội mà họ đã thực hiện. Pháp luật nước ta vô cùng rõ ràng. Các quy định về tội phạm và hình phạt đều được cụ thể hóa trong Bộ luật Hình sự và công khai đến tất cả mọi người. Ngay trong khoản 1 Điều 2 Bộ luật Hình sự cũng khẳng định: “Chỉ người nào phạm một tội đã được Bộ luật Hình sự quy định mới phải chịu trách nhiệm hình sự”.

Quay lại với những cái tên được giới “dân chủ” liệt kê vào nhóm “tù nhân chính trị”, như Trần Huỳnh Duy Thức, Trương Văn Dũng, Nguyễn Lân Thắng, Bùi Tuấn Lâm…, chúng ta không khỏi cảm thấy nực cười. Trước hết, phải khẳng định rõ, Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam là Nhà nước hoàn toàn chính danh, hợp pháp. Sự ra đời của Nhà nước ta là kết quả của cuộc đấu tranh lâu dài, bền bỉ và cũng vô cùng đau thương của nhiều thế hệ người Việt. Từ khi khai sinh cho đến nay, dưới sự lãnh đạo của Đảng, sự tin tưởng và ủng hộ của quần chúng nhân dân, Nhà nước ta đã đồng hành cùng dân tộc và đạt được nhiều kết quả toàn diện trên tất cả lĩnh vực. Ấy vậy, những kẻ tự phong cho mình cái mác “tù nhân chính trị” lại núp dưới bóng “dân chủ”, “nhân quyền” để tấn công chế độ, tấn công Nhà nước, xâm phạm lợi ích của quốc gia. Mục đích của những kẻ này không phải là để đất nước phát triển mà chỉ nhằm kích động mâu thuẫn, phá hoại nền hòa bình, ổn định của đất nước. Nói cách khác, chúng đang đi ngược lại lợi ích chung của toàn dân tộc.

Lịch sử Việt Nam cho thấy, tù nhân chính trị chân chính đều là những người giàu lòng yêu nước, được toàn dân tộc ủng hộ, ngợi ca. Ngược lại, những kẻ “tù nhân chính trị” tự phong chỉ là các con rối trên bàn cờ chính trị, được các thế lực xấu sử dụng nhằm gây nhiễu loạn đất nước. Nhân dân ta hết sức tinh tường, những kẻ giả danh “dân chủ”, núp bóng “nhân quyền” dù được khoác lên tấm áo “tù nhân chính trị” hay “tù nhân lương tâm” cũng không thể che đậy bản chất chống phá. Do vậy, chúng sẽ bị xã hội ghét bỏ, người dân quay lưng. Đó là điều chắc chắn.

QUY LUẬT ĐÀO THẢI VÀ PHÁT TRIỂN

 

 “Trời ơi sao chẳng ai chịu vào Đảng hết vậy” là tựa bài của blogger Nguyễn Nhơn - một cộng tác viên thường xuyên của trang truyền thông chống cộng RFA. Trong bài viết sặc luận điệu chống phá này, Nguyễn Nhơn rút tít phụ: “Vào đảng cho trong sạch quần chúng” và “Đi họp cho mất thời giờ”. Tít thì có vẻ gây chú ý, nhưng nội dung bài viết thì vô cùng nhạt nhẽo và không thể coi là một bài báo. Điều này thể hiện năng lực tư duy của tác giả cũng như năng lực thẩm định nội dung của người quản lý trang đều quá thấp. Không biết có phải trang RFA “đo gang trả nhuận bút” hay không mà tác giả bài viết liệt kê các thủ tục kết nạp Đảng với rất nhiều bước mà không biết rằng, việc làm ấy đang phản lại luận điệu chê bai, dè bỉu của mình. Bởi từ một quần chúng ưu tú, để trở thành đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam phải trải qua các bước rất chặt chẽ và phải có đủ thời gian rèn luyện, vượt qua thử thách. Các đánh giá, nhận xét của tác giả cũng hoàn toàn vô căn cứ khi viết rằng: “Không có con số thống kê chung cho cả Đảng, nhưng đấy là tình hình chung từ độ chục năm nay. Có chi bộ cả năm không kết nạp được đảng viên nào, nhiều chi bộ chỉ kết nạp được tỷ lệ rất thấp so với chỉ tiêu”. Một lần nữa, chính tác giả Nguyễn Nhơn và trang RFA lại thể hiện sự mâu thuẫn trong lập luận của mình. Bởi ngay trên trang này, ngay với tác giả Nguyễn Nhơn trước đó có rất nhiều bài viết chê bai việc “phát triển đảng viên ào ào”, rằng “ai thích vào Đảng thì giơ tay”, “bị ép vào Đảng”… Nếu vào Đảng dễ đến thế thì làm sao có chuyện “Có chi bộ cả năm không kết nạp được đảng viên nào, nhiều chi bộ chỉ kết nạp được tỷ lệ rất thấp so với chỉ tiêu” như bài viết mô tả!? Vậy là với trang chống cộng RFA cùng những kẻ sống bằng nghề bồi bút cho phương Tây, chẳng có việc gì Đảng, Nhà nước, Chính phủ Việt Nam đã, đang làm khiến chúng “vừa mắt” cả!

Ngay từ những ngày Đảng ta mới ra đời, Chủ tịch Hồ Chí Minh - người sáng lập, rèn luyện Đảng ta đã khẳng định: “Đảng không phải là một tổ chức để làm quan phát tài” và “vào Đảng là để hết lòng, hết sức phục vụ giai cấp, phục vụ nhân dân”. Chính vì vậy, việc xác định động cơ vào Đảng ở mỗi quần chúng là rất quan trọng. Đây luôn là vấn đề được các cấp ủy đảng đặt lên hàng đầu và có ý nghĩa quyết định để người xin vào Đảng được đứng vào hàng ngũ Đảng Cộng sản Việt Nam hay không. Tuyệt nhiên không có chuyện vào Đảng rồi là đã xong. Bởi Đảng Cộng sản Việt Nam có rất nhiều quy định, có cả một hệ thống tổ chức chặt chẽ để quản lý tổ chức đảng và đảng viên cũng như giám sát hoạt động thường xuyên của các tổ chức cơ sở đảng. Tổ chức đảng sẽ kịp thời phát hiện và đào thải những cá nhân trong quá trình công tác phạm vào các quy định của Đảng như tham nhũng, suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống. Việc duy trì sinh hoạt Đảng hằng tháng là một trong những quy định bắt buộc để tổ chức đảng quản lý, giám sát đảng viên. Vậy mà một kẻ không hiểu gì về nguyên tắc hoạt động của Đảng Cộng sản Việt Nam như Nguyễn Nhơn lại la làng lên rằng “đảng viên đều phải đóng đảng phí”; “mỗi tháng phải tham gia họp chi bộ định kỳ, chưa kể các buổi họp bất thường…”.

Thực tế, chúng ta không phủ nhận hiện nay vẫn còn tình trạng một bộ phận đảng viên trẻ do hoàn cảnh khó khăn, làm ăn xa nên bỏ sinh hoạt Đảng; cũng không phủ nhận một bộ phận đảng viên từng giữ các chức vụ quan trọng, khi nghỉ hưu lại suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”, “đổi giọng”, “trở cờ” quay sang chỉ trích, chê bai, nói xấu Đảng, có người trở thành mồi ngon cho các trang truyền thông chống cộng khai thác để chống phá đất nước. Song đây cũng chỉ là hiện tượng đơn lẻ, không thể nhìn vào hiện tượng ấy rồi quy kết, xuyên tạc như tác giả Nguyễn Nhơn.

Chẳng riêng gì Đảng Cộng sản Việt Nam, bất cứ tổ chức nào, ở quốc gia nào cũng có vào, có ra, có lên, có xuống. Vào Đảng là tự nguyện và phải phấn đấu, rèn luyện mới được kết nạp. Khi trở thành đảng viên, nhưng do hoàn cảnh cá nhân, hoặc vì lý do khác, không thể tiếp tục sinh hoạt thì xin ra khỏi Đảng. Trường hợp vi phạm quy định sinh hoạt Đảng không có lý do thì tổ chức sẽ gạch tên. Đó là quy luật đào thải và phát triển.