Trong một chương trình phỏng vấn dài hơn 4 giờ đồng hồ, một cựu sỹ quan chỉ huy đặc nhiệm của lực lượng Mỹ trong thời gian 1968-1970 đã kể về một câu chuyện khó tin thời đấy. Dù sự việc đã diễn ra hơn 55 năm, nhưng nhớ lại khoảnh khắc ấy vẫn khiến ông bàng hoàng. Trích dịch lại như sau:
Anh biết đấy, thời điểm đó (những năm 1968-1970), đội chúng tôi có 20 người do tôi chỉ huy, đang nằm giữa rừng nhiệt đới để thực hiện 1 nhiệm vụ bí mật. Có 1 giọng nói phụ nữ, cái giọng đó phải nói đặc biệt lắm. Cô ấy đang nói một chất giọng tiếng Anh chuẩn, nhưng vô cùng ma mị và đáng sợ.
Đội chúng tôi mở radio để nghe cô ấy nói gì. Cả đội 20 người, toàn bộ là đặc nhiệm, nhưng từng người khi nghe cô ấy nói, đều lặng người, không dám cười mà cũng chẳng dám khóc.
Giữa bóng đêm rừng nhiệt đới, anh biết cô ấy đang nói gì không? Cô ấy đang đọc Cáo phó cho từng người trong đội chúng tôi. Từng người, từng người một. Cô ấy đọc rõ tên, tuổi, sở thích, chức vụ. 19 người lính dày dạn, mặt không còn cảm xúc gì ngoài kinh hoàng. Cho tới khi cô ấy đọc tới người cuối cùng là tôi.
Cô ấy đọc tên tôi là Dick Thompson. Lúc này mọi người đều vui mừng vì nghe cái tên đó, ai cũng nói thì ra nãy giờ cố ấy chỉ đang doạ. Vì anh em trong đội đều biết tôi là Henry, làm gì có ông Dick Thompson nào.
Nhưng khi mọi người nhìn vào tôi, nụ cười họ đã tắt. Tôi ngồi sững sờ trong tột đỉnh sợ hãi. Và tôi giải thích với họ, như tôi đang giải thích cho anh. Anh biết gì không? Không một ai, không ai ở cái đất nước xa xôi nửa vòng trái đất đó, kể cả cấp trên của tôi ở Việt Nam. Biết rằng Henry không phải tên tôi. Mà cái tên cha mẹ tôi đặt ở Mỹ, gọi tôi thường ngày, chính là Dick Thompson.
Anh hiểu ý tôi chứ, cái giọng nói ma mị đó, đọc điếu văn và tên từng người trong đội đặc nhiệm bí mật của chúng tôi. Nói rõ từng cấp bậc. Và đáng sợ hơn, cô ấy đọc cái tên của tôi, mà ở Việt Nam lúc đó, không một ai biết. Cái tên chỉ được cha mẹ gọi, cho tới ngày tôi đổi biệt danh khi qua quốc gia này để chiến đấu.
Hãy tưởng tượng, bạn đang ẩn mình làm một nhiệm vụ bí mật, và rồi giữa đêm tối trong rừng rậm, một giọng nói ma mị vang lên, đọc tên từng người trong đội, đến cả cái tên của người chỉ huy họ. Cái tên mà họ chưa bao giờ biết trong suốt 2 năm gắn bó.
Cô ấy nói Chính quyền Mỹ sẽ trao tặng anh huân chương, nhưng đó là khi mạng anh đã vong.
Lúc đó chúng tôi hiểu rằng, cái cáo phó này sẽ thành hiện thực nếu vẫn còn tham chiến ở xứ sở này. Khoảnh khắc đó, tôi hiểu rằng, không có cơ hội nào cho chúng ta thắng được họ nữa.
Giọng nói người phụ nữ ấy, chính là giọng nói của Hannah Hanoi - Nữ phát thanh viên huyền thoại của Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, bà Trịnh Thị Ngọ./.
Môi trường ST.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét