Đấu tranh phản bác các quan điểm sai trái, trong đó có tư tưởng xét lại,
để bảo vệ nền tảng tư tưởng của Đảng đã trở thành vấn đề cơ bản, hệ trọng, có ý
nghĩa sống còn của công tác xây dựng, chỉnh đốn Ðảng. Trước hết, phải thấy rằng
theo đà phát triển không ngừng của thực tiễn và khoa học, bất cứ học thuyết nào
tự bản thân nó cũng không phải là một hệ thống lý luận giáo điều, và chính Mác
cũng đã từng đưa ra câu cách ngôn “Mỗi bước tiến của phong trào thực tiễn còn
quan trọng hơn hàng tá cương lĩnh”. Học thuyết Mác-Lênin mặc dù rất khoa học và
đúng đắn cũng không thể giải đáp đầy đủ, chi tiết, cặn kẽ mọi vấn đề, ở mọi thời
đại, của mọi quốc gia. Nó là thế giới quan và phương pháp luận khoa học, là vũ
khí tư tưởng của con người trong cuộc đấu tranh vì chân lý khoa học và chính
nghĩa nhân văn để nhận thức và cải tạo thế giới mà không phải là “cái đã xong
xuôi” hay “nhất thành bất biến”.
Chính vì thế, học thuyết Mác-Lênin phải được bổ sung,
phát triển không ngừng cùng với tiến trình phát triển tri thức, khoa học, thực
tiễn của nhân loại. Tuy nhiên, dù bổ sung, phát triển ở bất cứ nội dung nào thì
cũng phải đặt trên cơ sở những nguyên lý cơ bản của Chủ nghĩa Mác-Lênin, bởi xa
rời những nguyên lý này thì chắc chắn lý luận sẽ bị lệch lạc, bóp méo, mất định
hướng và dễ sa vào chủ nghĩa xét lại. Bổ sung, phát triển thì cũng phải vì mục
đích bảo vệ, chứ không phải là từ bỏ, là phản bội Chủ nghĩa Mác-Lênin. Với cách
mạng Việt Nam hiện nay, việc nghiên cứu, bổ sung, phát triển lý luận phải
nhằm mục tiêu góp phần xác lập một đường lối chính trị độc lập, tự chủ,
đúng đắn và sáng tạo để dẫn dắt, chỉ đạo thắng lợi công cuộc xây dựng CNXH và
bảo vệ Tổ quốc trên nền tảng Chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, dưới
sự lãnh đạo của Đảng, chứ không phải là phủ nhận, đổi hướng.
Bên cạnh yêu cầu giữ vững nguyên tắc, đấu tranh với chủ nghĩa xét lại
còn đòi hỏi phải nắm vững và xử lý khéo léo mối quan hệ giữa kiên định và đổi
mới. Bởi nếu chỉ kiên định một cách máy móc thì dễ dẫn đến giáo điều, cứng
nhắc, bảo thủ. Nhưng nếu không kiên định mà đổi mới một cách vô nguyên tắc thì
cũng rất dễ rơi vào chủ nghĩa xét lại, chệch hướng, “đổi màu”. Thêm vào đó, đấu
tranh với chủ nghĩa xét lại lại diễn ra ngay trong nội bộ những người cộng sản
nên nó đòi hỏi sự kiên trì, khả năng thuyết phục, chứ không thể cực đoan, vội
vã phân chiến tuyến, áp đặt phải đứng về bên này hay bên kia. Đặt ra vấn đề này
bởi có lúc giáo điều, chủ quan, duy ý chí đã cản trở, gây tâm lý ngần ngại trước
những thay đổi, hoặc nhìn nhận, đánh giá chưa hết những sáng tạo phát triển,
đổi mới.
Thực tế
sinh động của sự nghiệp đổi mới là bằng chứng thuyết phục nhất về sự vận dụng
và phát triển sáng tạo Chủ nghĩa Mác-Lênin của Đảng ta mà không sa vào tư tưởng
xét lại, chệch hướng, “đổi màu”. Sau 35 năm đổi mới, từ một nước chậm phát
triển, Việt Nam đã trở thành nền kinh tế lớn thứ tư trong ASEAN, một nước xuất
khẩu gạo và nhiều nông sản khác đứng hàng đầu thế giới. Giờ đây, Việt Nam là
hình ảnh của một đất nước đang vững bước đi lên với một tư thế mới, tư thế của
người làm chủ và biết làm chủ vận mệnh của mình; với một vị thế mới, vị thế của
một đất nước độc lập, tự chủ, hòa bình, ổn định đang trên đà phát triển; với
một tầm ảnh hưởng mới, ảnh hưởng của một đối tác đang chuyển mạnh từ “tham gia
tích cực” lên “chủ động đóng góp xây dựng, định hình các cấu trúc mới, luật
chơi mới”, một đối tác luôn có trách nhiệm trong các “sân chơi” khu vực và toàn
cầu. Đúng như lời khẳng định của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng: “Với tất cả sự
khiêm tốn, chúng ta vẫn có thể nói rằng: Đất nước ta chưa bao giờ có được cơ
đồ, tiềm lực, vị thế và uy tín quốc tế như ngày nay”. “Đổi mới” đã song hành và
đưa Việt Nam đến khắp nơi trên thế giới, đã vang lên trên các diễn đàn quốc tế
lớn như là một hiện tượng đặc biệt, một kỳ tích trong thế giới hiện đại. Thành
công của đổi mới đã khẳng định sự đúng đắn con đường đi mà Đảng và Bác Hồ đã
lựa chọn cho đất nước, dân tộc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét