Tháng Tư đã qua rồi mà trong lòng lão có khi cười khi khóc. Lão cười vì đất nước đang trên con đường đi lên của sự ấm no và hạnh phúc. Lão khóc vì thỉnh thoảng có người lại tìm thấy một chiếc lọ thủy tinh, trong đó có một mảnh giấy ghi tên người nằm dưới đất. Đó là một anh giải phóng quân đã có 50 năm nằm dưới đất lạnh lẽo; một bà mẹ và người cha suốt 50 năm ngóng tin con; một đơn vị từng là đồng độ của anh đã có 50 năm nhớ nhung và tìm kiếm.
Còn chúng ta, chúng ta đã trải qua 50 năm sống trong hòa bình, yên ổn sống, yên ổn làm giàu, có người trở thành người giàu “nứt đố đổ vách”. Năm mươi năm của một cuộc cạnh tranh giữa con người với con người, giữa quốc gia với quốc gia, giữa con người với thiên nhiên và tiến bộ khoa học kỹ thuật.
Cũng trong năm mươi năm ấy, có những con người vẫn nuôi một ảo tưởng làm một việc gì đó để lại có được như những ngày với vai trò kẻ “rước voi về dày mả tổ” đồng thời với vai trò là kẻ chăn voi. Những kẻ rước voi về dày mả tổ, đã có từ thời xa xưa như Trần Ích Tắc phản bội nhà Trần (thế kỷ 13), cho đến thế kỷ 19 (1884) nhà Nguyễn chính thức công nhận quyền cai trị của Pháp; tiếp đến là giữa thế kỷ 20 như Ngô Đình Diệm, trở thành tổng thống bù nhìn của cái VNCH.
Đến hôm nay, đã 50 năm qua đi rồi, những kẻ từng rước voi đã phải bỏ nước để sống nhờ nơi đất khách quê người. Dẫu biết rằng “phục quốc” chỉ là mộng tưởng, chẳng bao giờ trở thành hiện thực, song chúng vẫn tự huyễn hoặc, huyễn hoặc từ đời mình đến đời con cháu mình. Nếu vào tháng Tư năm 1975 ấy, Việt Cộng không có lòng nhân từ để mở cho một hành lang an toàn thì liệu có chiếc máy bay nào an toàn để bay ra hạm đội 7, rồi đến hôm nay, sau 50 năm vẫn còn mộng tưởng “phục quốc”?
Này, lão bảo cho mà biết, to lớn như con voi, dân Việt còn đánh cho đến nỗi voi phải cụp tai cuộn vòi mà chạy, chứ những kẻ giắt voi, chăn voi thì chả là cái đinh gỉ gì! Cứ ăn bám người ta rồi đến tháng Tư hàng năm lại giở trò hề “phục quốc”. Thử hỏi, suốt 50 năm qua, đã về “phục quốc” được mấy lần? Lần duy nhất, có vẻ “hoành tráng” lắm, nhưng rồi quân tướng, đứa thì rủ nhau vào trại giam của “Việt Cộng”, đứa thì theo sự chỉ huy của Hoàng Cơ Minh, nằm úp mặt trên đất Lào để cho mối nó xông. Kể từ đó, bọn rước voi và chăn voi có còn dám vác mặt về?
Ngày nay, một số nước từng là kẻ thù của Việt Nam đã trở thành “đối tác chiến lược toàn diện” rồi thì còn đâu chỗ dựa mà “phục quốc”. Thôi, an phận tay sai, an phận chư hầu, an phận kẻ tôi tớ chăn voi đi thôi, hãy nuốt hết miếng phó-mát thừa mà sống những ngày còn lại trên đất người.
Đụng vào Việt Nam thì voi cũng chết chứ đám rước voi và chăn voi thì có nghĩa lý gì!./.
Hình trong bài: Vào thời điểm này có ai còn nhớ vì sao những chuyến bay di tản vẫn được an toàn và còn nghĩ đến chuyện “phục quốc”?
Yêu nước ST.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét