Lịch sử hơn 100 năm từ khi đất nước chìm trong bóng đêm nô lệ
đến nay đã hoàn toàn đủ cơ sở cả về lý luận và thực tiễn để chứng minh tính
đúng đắn, tính khoa học, tính cách mạng, tính nhân văn và sự trường tồn của Chủ
nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh. Dưới ách đô hộ của thực dân, đế quốc,
dân tộc ta khi đó không thiếu những anh hùng, không thiếu những cuộc khởi
nghĩa, phong trào cách mạng với mong muốn giải phóng dân tộc. Nhưng tựu trung,
tất cả đều thất bại vì không có đường lối đúng, không có lý luận dẫn đường. Chỉ
đến khi Nguyễn Ái Quốc-Hồ Chí Minh tiếp cận, thấy được ánh sáng của Chủ nghĩa
Mác-Lênin, tiếp thu, có được hệ thống các quan điểm toàn diện và sâu sắc về
những vấn đề cơ bản của cách mạng Việt Nam, đưa vào cách mạng Việt Nam, với sự
ra đời của Đảng Cộng sản Việt Nam để lãnh đạo dân tộc thực hiện thành công sự
nghiệp cách mạng, giải phóng dân tộc, xây dựng đất nước. Nhưng đó là một hành
trình tiếp thu lý luận, đưa lý luận vào thực tiễn không hề đơn giản, không hề
có sẵn. Người chiến sĩ cách mạng vĩ đại Nguyễn Ái Quốc đã phải nếm mật nằm gai,
tắm mình trong thực tiễn đấu tranh cách mạng, tận mắt chứng kiến những đọa đầy
đau khổ nhất của kiếp cần lao, tiếp cận được với ánh sáng chân trời từ Chủ
nghĩa Mác-Lênin mới đưa lại sự thành công đó. Chính Mác, Ăngghen, Lênin, những
chiến sĩ cộng sản của phong trào công nhân quốc tế đã phải lăn lộn, chịu biết
bao khổ cực trong phong trào công nhân, trong thảm cảnh bị đàn áp, bóc lột đến
tận xương, tận tủy mới đúc rút được hệ tư tưởng lý luận có ý nghĩa vạch thời
đại ấy. Nó hoàn toàn không là lý thuyết sách vở, kinh viện mà thấm đẫm hiện
thực. Và luận giải như Các Mác, lý luận ấy đã biến thành lực lượng vật chất chứ
không chỉ là lý luận đơn thuần. Mác đã rút ra rằng: "Lực lượng vật chất
chỉ có thể đánh bại bởi lực lượng vật chất, nhưng một khi lý luận đã được thấm
sâu vào quần chúng thì nó sẽ trở thành lực lượng vật chất vô địch".