Trong lịch sử lập hiến của nước nhà, đã có thời kỳ vai trò lãnh đạo của
Đảng không được quy định trong Hiến pháp, nhưng trên thực tế ĐCSVN không lúc
nào rời bỏ ngọn cờ lãnh đạo cách mạng. Điều đó không có nghĩa là sự lãnh đạo
của Đảng không cần Hiến pháp cho phép, mà đó chỉ là sự thích nghi trong những
hoàn cảnh cụ thể để Đảng có hình thức hoạt động phù hợp. Thực tiễn cho thấy,
Hiến pháp năm 1946 không thể có quy định về sự lãnh đạo của Đảng; bởi lẽ, trong
tình thế đặc biệt, ngày 11.11.1945, ĐCSVN đã tuyên bố tự giải tán để hoạt động
với danh nghĩa Hội nghiên cứu chủ nghĩa Mác. Hiến pháp năm 1959 cũng không thể
có quy định như Điều 4, vì đất nước còn bị chia cắt, Đảng bộ miền Nam còn phải
hoạt động bí mật trong sự kìm kẹp của kẻ thù. Sau khi đất nước thống nhất, cả
nước đi lên CNXH, việc hiến định vai trò lãnh đạo của Đảng trong các hiến pháp
1980, 1992 và nay được tái khẳng định tại Điều 4 của Hiến pháp năm 1992 là cần
thiết, tất yếu. Sự thừa nhận đó thể hiện tình cảm thiêng liêng, sự tin yêu, mối
quan hệ máu thịt giữa nhân dân đối với Đảng; đồng thời, đó còn là cơ sở pháp lý
để trừng trị những kẻ cố tình xuyên tạc, có hành vi làm tổn hại tới vai trò
lãnh đạo của Đảng, chia rẽ nhân dân đối với Đảng.
Thử hỏi rằng, trong những năm đổi mới, hội nhập quốc tế vừa qua, ĐCSVN
vẫn là lực lượng duy nhất lãnh đạo nhân dân ta đạt được những thành tựu to lớn,
có ý nghĩa lịch sử, được toàn xã hội và thế giới thừa nhận. Vậy mà, các thế lực
thù địch xuyên tạc, chống phá, thực hiện mưu đồ xóa bỏ Điều 4 của Hiến pháp, loại bỏ
vai trò lãnh đạo của Đảng hòng chuyển hóa xã hội Việt Nam trở lại chế độ bóc
lột, lệ thuộc vào ngoại bang thì thật là phi lý, không tưởng. Gần 90 năm lãnh đạo cách
mạng Việt Nam, hàng triệu đảng viên của Đảng và quần chúng cách mạng đã đổ mồ
hôi, xương máu, hy sinh cả tính mạng để giành được thành quả như ngày nay. Nếu
để cho các thế lực thù địch loại bỏ Điều 4 của Hiến pháp, thực hiện “không đánh
mà thắng”, chuyển hóa chế độ chính trị, thì điều đó đồng nghĩa với sự phản bội
lại hàng triệu đồng chí, đồng bào đã hy sinh, chiến đấu vì mục tiêu, lý tưởng
của Đảng. ĐCSVN với đội ngũ đảng viên kiên trung, trí tuệ và đầy nhiệt huyết
cách mạng, trong chiến tranh không hề khuất phục trước kẻ thù hung bạo, giành
độc lập dân tộc, thống nhất đất nước, đưa cả nước đi lên CNXH, mà khi có chính
quyền, có cơ đồ như ngày nay lại chịu khuất phục trước “thế lực thù địch” mà
phần lớn đang sống lưu vong hoặc vô hình, giấu mặt trong bóng tối thì thật là
phi lý và ảo tưởng biết bao! Dưới sự lãnh đạo của Đảng, nhân dân ta đã giành
nhiều thắng lợi vẻ vang, nhưng để thực hiện mục tiêu “dân giàu, nước mạnh, dân
chủ, công bằng, văn minh” vẫn là quá trình dài. Chẳng lẽ chúng ta lại “dừng
bước” khi chưa tới đích, càng là điều phi lý và không tưởng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét