Thứ Hai, 31 tháng 5, 2021

Chuyện thường... ít kể!

Trong vô vàn chuyện ở các doanh nghiệp, thì chuyện xây dựng các tổ chức đảng thường được kể nhiều nhất, đặc biệt ở những nơi chuyện ấy được thực hiện thật thông đồng bén giọt. Và, không ít tổ chức đảng ra đời cũng thật suôn sẻ. Nhưng, có biết đâu rằng, đằng sau sự xuôi chèo mát mái ấy còn không ít việc lên thác xuống ghềnh. Và, chính sự khó khăn đó cũng là nguyên do khiến cho không ít doanh nghiệp, dù nỗ lực tới mấy, vẫn chưa vượt qua được những “cửa ải”, chưa lập được tổ chức đảng. Do đấy, họ chịu không ít thiệt thòi. Mà những việc này, chính là những rào cản, lại thường ít được... kể ra. “Chân le... chân vịt!” Doanh nghiệp tư nhân A. thành lập được 4 năm, chỉ có hai đảng viên, nên chưa lập được chi bộ. Hai đảng viên sinh hoạt ở đâu? Loay hoay mãi, cấp ủy cấp trên đành ghép họ về sinh hoạt với chi bộ thôn A - nơi doanh nghiệp đứng chân. Đâm ra, làm việc hưởng lương tới một nơi, sinh hoạt đảng lại về một nẻo. Mọi thứ cứ khấp kha khấp khiểng. Chuyện làm ăn cấy cày, hai đảng viên đành ngồi nghe cho phải “đạo”. Còn chuyện sản xuất, kinh doanh ở doanh nghiệp, các đảng viên khác của chi bộ, nghe cho... vui, rồi để đấy (!). Công tác phát triển Đảng, vì thế cũng thành ra “gặp chăng hay chớ”. Công đoàn, Đoàn Thanh niên giới thiệu đối tượng đảng... thì ai xét, ai giúp đỡ? Cấp ủy cấp trên, Công đoàn và cấp bộ Đoàn cấp trên, cũng... lúng túng không kém. Thế là thành chuyện năm... thì.... mười.... họa... xa xôi! Hai đảng viên thì than vẫn cảnh chân le... chân vịt! Chi bộ thôn chẳng vui, khi sinh hoạt: “Hồn Trương Ba, da Hàng Thịt”. Chỉ tội cho các đoàn thể chính trị! Cứ thế này, bao giờ doanh nghiệp mới có chi bộ? “Sống ở cuối sông... lo tận ngọn nguồn”! Ấy là chuyện hằng tháng, một đảng viên về họp chi bộ và đóng đảng phí thay cho hai đảng viên làm kinh tế xa nhà tận miền Nam. Và, cứ thế, ba đảng viên xa nhà ấy cắt phiên thay nhau về họp và lĩnh hội nghị quyết chi bộ đem vào tít... Đồng Nai, để phổ biến cho nhau nghe. Khoan hẵng bàn chuyện nói và làm theo nghị quyết của họ đến đâu, chỉ mỗi chuyện ra Bắc vào Nam, chợt nghe thôi, đã ngại ngùng khôn kể. Đồng chí Bí thư Chi bộ hỏi: - Sao không chuyển sinh hoạt Đảng vào đó? Nhưng chuyển về đâu, khi ba đồng chí lại làm ăn lưu động, nay đây, mai đó? Về nơi các đồng chí làm ư, lại mắc chuyện hộ khẩu. Bao nhiêu phiền toái khác nữa? Thành ra, thượng sách là... cứ cắt phiên nhau lần lượt ra họp và đóng đảng phí theo Điều lệ Đảng. - Nhưng như thế mãi, cũng mỏi lắm rồi! Chẳng rõ, còn ra, vào được mấy lần và bao lâu nữa. Nước này, có lẽ tôi xin... thôi thôi! Một đồng chí than thở với chi bộ! Sao ở cuối sông mà lo chuyện thượng nguồn được mãi! Mà chi bộ cũng chả giám sát được chúng tôi. Tự mình giữ gìn tư cách mình là quyết định. Xem những chuyện ấy, đã và đang diễn ra rất không hiếm. Tôi thì tôi nghĩ, nên chăng đã đến lúc chúng ta cấp “Thẻ Sinh hoạt Đảng” cho những đảng viên như thế. Họ chỉ cần thẻ ấy và “Thẻ đảng viên”, tới nơi họ làm việc và sinh hoạt đảng bình thường. Còn chuyện ghép sinh hoạt đảng, chỉ cần cấp ủy cấp trên điều chuyển đảng viên hoặc Công đoàn, Đoàn Thanh niên đổi mới thủ tục giới thiệu nguồn phát triển Đảng, để kết nạp người vào Đảng cho phù hợp. Tối thiểu, như thế, âu những chuyện phổ biến, nhưng thường ít... được kể ấy, sẽ sớm thành cổ tích!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét