Thứ Năm, 30 tháng 12, 2021

BA MƯƠI NĂM VÀ SỰ NUỐI TIẾC LIÊN XÔ - MỘT "KẺ THÙ" VĨ ĐẠI!

     Khi còn là một đứa trẻ của Chiến tranh Lạnh, tôi lớn lên chỉ biết Liên Xô là kẻ thù của chúng ta. Khi sụp đổ, nó đã tạo ra một khoảng chân không cho học thuyết bảo vệ nước Mỹ. Hóa ra chúng ta cần Liên Xô là để mang lại mục đích cho chính sự tồn tại của chúng ta. 

Tôi là một đứa trẻ sinh ra trong thời gian Chiến tranh Lạnh. Năm tôi sinh ra, 1961, là năm ​​Bức tường Berlin được xây dựng. Khi tôi gần một tuổi rưỡi, cuộc Khủng hoảng Tên lửa Cuba khiến bố mẹ tôi tự hỏi liệu còn có ngày mai hay không (lúc đó chúng tôi sống ở trung tâm Florida). Bố tôi là một sĩ quan Không quân. Năm 1964, ông được điều động tới Thổ Nhĩ Kỳ, nơi ông khai thác các máy bay ném bom chiến đấu F-100 Suer Sabre thường trực cảnh báo bên ngoài Izmir, được trang bị vũ khí hạt nhân. 

Năm 1965-66, ông được cử sang Việt Nam để chống lại cộng sản. Năm 1969, ông được cử đến Hàn Quốc để chuẩn bị làm điều tương tự. Năm 1975, ông ấy đưa gia đình chúng tôi đến Thổ Nhĩ Kỳ, nơi tôi bị bao vây bởi thực tế của Chiến tranh Lạnh - các trạm nghe trộm bí mật của Mỹ ở Sinop theo dõi thông tin liên lạc của Liên Xô, một trạm địa chấn bí mật theo dõi các vụ thử hạt nhân của Liên Xô và các boongke bí ​​mật được trang bị hạt nhân, vũ khí sẽ được trang bị cho các máy bay chiến đấu của Thổ Nhĩ Kỳ trong trường hợp xảy ra chiến tranh với Liên Xô.

Năm 1977, chúng tôi chuyển đến Tây Đức, nơi mối đe dọa từ Liên Xô là hiện thực hàng ngày. Xe tăng và xe bọc thép của Mỹ chen chúc trên các xa lộ của Đức, khoét sâu các đường mòn và quần thảo các cánh đồng của Đức khi họ chuẩn bị đối đầu với Quân đội Liên Xô đông đảo, theo đúng nghĩa đen, ngay bên kia biên giới. Nhà của tôi, nép mình trong một ngôi làng đẹp như tranh vẽ ở Đức, cách kho chứa vũ khí hạt nhân của Mỹ một quãng, điều đó có nghĩa là nếu vũ khí được phóng lên, rất có thể chúng tôi sẽ bay lên trời cùng nó. Tôi đã đến đông Berlin ba lần, bằng đường bộ, đường sắt và máy bay. Mỗi lần như vậy, tạm thời ít nhất tôi cũng thấy thương xót những người lính Liên Xô đang vây quanh Berlin.

Tôi gia nhập quân đội năm 1979 với mục đích rõ ràng là được gửi ra tiền tuyến để có thể chiến đấu với Liên Xô ngay khi họ vượt qua biên giới. Sau đó, với tư cách là một sĩ quan Thủy quân lục chiến, tôi được huấn luyện để chiến đấu với Quân đội Liên Xô bằng cách sử dụng các nguyên tắc mới được đúc kết về chiến tranh cơ động. Tham vọng nghề nghiệp của tôi, với tư cách là một sĩ quan tình báo, là được bổ nhiệm vào Phái bộ Liên lạc Quân sự, ở Potsdam, Đông Đức, nơi tôi sẽ được cấp giấy phép trên thực tế để do thám Nhóm Lực lượng Liên Xô ở Đức. Nhưng thay vào đó, tôi là một trong những người đầu tiên được giao về Cơ quan Kiểm tra mới được thành lập để thực hiện hiệp ước Các Lực lượng Hạt nhân Tầm trung (INF) do Tổng thống Ronald Reagan và Tổng Bí thư Mikhail Gorbachev ký vào tháng 12 năm 1987. 

Tôi đóng quân ở thị trấn Votkinsk - phía tây dãy núi Ural - bên ngoài một nhà máy lắp ráp tên lửa, nơi tôi theo dõi các tên lửa liên lục địa di động đường bộ SS-25 được vận chuyển ra khỏi nhà máy để xác minh rằng chúng không phải là SS-20. tên lửa tầm trung bị cấm bởi hiệp ước. Thời gian sống ở Votkinsk đã cung cấp cho tôi bằng tiến sĩ về thực tế Xô Viết. Từ đó tự nhiên tôi đã học cách yêu ngôn ngữ, văn hóa và truyền thống của kẻ thù mà tôi đã tuyện thệ. Hiệp ước dựa trên nguyên tắc có đi có lại, có nghĩa là cách chúng tôi đối xử với các thanh sát viên Liên Xô có trụ sở bên ngoài nhà máy sản xuất động cơ tên lửa rắn Hercules ở Magna, Utah, đã tác động đến cách Liên Xô đối xử với chúng tôi ở Votkinsk và ngược lại. Hiệp ước này theo ý nghĩa pháp lý, có thể nói, khiến chúng ta bình đẳng trong mắt nhau. 

Tôi lớn lên trong nỗi sợ Liên Xô. Sau hai năm gần như liên tục tiếp xúc với người dân và công nhân nhà máy của Votkinsk, nỗi sợ hãi này đã được thay thế bằng tình cảm tôn trọng mà chỉ có thể có được bằng cách thực sự làm quen với một ai đó — tốt, xấu, rất xấu, nhưng chủ yếu là tốt... Sự tích lũy kiến ​​thức đã giúp quét sạch nỗi sợ hãi sinh ra do sự thiếu hiểu biết đã chi phối thế giới quan của tôi trước khi tôi nhận nhiệm vụ ở Votkinsk. 


Tôi rời công việc đó vào mùa hè năm 1990 với nhận thức mới rằng quốc gia mà tôi từng coi là kẻ thù truyền kiếp đã trở thành nếu không phải là một người bạn đáng tin cậy, thì cũng là một đồng nghiệp đáng tin cậy, đặc biệt là khi liên quan đến các vấn đề mà hai bên cùng quan tâm. Tôi đã chiến đấu trong chiến dịch Bão táp sa mạc như một phần của "liên minh quốc tế', nó được thực hiện chỉ vì Liên Xô khi đó đã rất yếu nhược, họ không thể tiếp tục thực hành quyền phủ quyết bất cứ điều gì có thể được coi là mang lại lợi thế địa chính trị cho Hoa Kỳ.

Sau chiến tranh, với tư cách là thanh tra viên của Liên hợp quốc chịu trách nhiệm giám sát việc giải giáp vũ khí hủy diệt hàng loạt của Iraq, tôi đã làm việc chặt chẽ với các nhà ngoại giao và sĩ quan quân đội Liên Xô để hoàn thành nhiệm vụ mà Hội đồng Bảo an giao cho chúng tôi. Vào tháng 12 năm 1991, tôi làm việc thường xuyên với một chuyên gia kiểm soát vũ khí của Liên Xô về việc chuẩn bị các kế hoạch giám sát lâu dài khả năng sản xuất vũ khí hủy diệt hàng loạt (WMD) theo quy mô công nghiệp của Iraq, nếu có. Đồng thời, tôi đi khảo sát khắp Iraq cùng với một người Liên Xô khác, một Đại tá cấp cao là chuyên gia về tên lửa SCUD, để khám phá các khía cạnh của các hoạt động tên lửa trong quá khứ của Iraq mà vào thời điểm đó, dường như họ đang che giấu các thanh sát viên. Đối với tôi, kinh nghiệm kiểm tra vũ khí với Liên hợp quốc là sự tiếp nối công việc mà tôi đã bắt đầu với Liên Xô ở Votkinsk vài năm trước, nơi chúng tôi hợp tác với nhau trong nỗ lực đạt được kết quả đôi bên cùng có lợi. 

Tôi trở về từ chuyến kiểm tra Iraq vài ngày trước lễ Giáng sinh và đang ngồi trong phòng khách của bố mẹ tôi thì nhận được tin tức về việc Mikhail Gorbachev từ chức và Liên Xô tan rã. Tôi ngồi trong im lặng, kinh ngạc khi hình ảnh lá cờ Liên Xô được kéo xuống khỏi Điện Kremlin và thay thế bằng lá cờ ba màu của Liên bang Nga, phát trên màn hình tivi. 

Những người đứng đầu nước Mỹ nói chuyện trên TV đang tuyên bố chiến thắng trong Chiến tranh Lạnh, kỷ niệm ngày tàn của kẻ thù từng là nội dung thống trị ở Mỹ đối với việc hoạch định chính sách đối ngoại và an ninh quốc gia trong suốt 35 năm.

Tôi đã không thể chia sẻ niềm vui sướng của họ. Tôi đã lớn lên trong trạng thái coi Liên Xô là kẻ thù của mình, và khi còn nhỏ đã được huấn luyện để giết hoặc bị giết khi có bất kỳ tương tác nào với công dân Liên Xô. Sau đó, tôi học được cách tôn trọng người Liên Xô thực tế là những người chăm chỉ, đáng kính, Liên Xô là thành quả của lịch sử mà người ta cần biết và hiểu để nhìn họ theo quan điểm thích hợp. Tuy nhiên, hầu hết những người Mỹ đồng hương của tôi chỉ có hiểu biết hời hợt về lịch sử Liên Xô. Sự thiếu hiểu biết xuất phát từ sự hời hợt như vậy đã thúc đẩy quan niệm về một chiến thắng của người Mỹ nhân dịp Liên Xô sụp đổ.

Tôi cũng đã không chia sẻ hy vọng này. Thay vào đó, tôi băn khoăn về sự cân bằng tồn tại trong các vấn đề toàn cầu trong Chiến tranh Lạnh đạt được là chỉ nhờ sự ngang bằng tồn tại giữa hai quốc gia về khả năng tiêu diệt quốc gia kia bằng vũ khí hạt nhân. Tôi nghĩ về những tiến bộ đã đạt được trong việc cùng nhau quay trở lại từ vực thẳm của sự hủy diệt hạt nhân đi kèm với việc giải trừ vũ khí của hai bên theo nguyên tắc chung, đôi bên cùng có lợi. Và tôi đã suy nghĩ về khả năng mới đã bắt đầu bộc lộ tại diễn đàn Liên Hợp Quốc về các vấn đề Iraq, nơi lợi ích của Hoa Kỳ và Liên Xô trùng khớp với nhau.

Khi tôi nhìn thấy lá cờ của Liên bang Xô Viết bị hạ xuống lần cuối cùng trên Điện Kremlin, tôi cảm thấy có một lỗ hổng trong tâm hồn mình. Kẻ thù mà tôi đã chuẩn bị để chiến đấu đã trở thành một đồng nghiệp, và thậm chí là một người bạn... Nhưng bây giờ nó đã biến mất. Nó không bị đánh bại, vì tôi không còn coi Liên Xô là kẻ thù. Nó vừa mới ra đi, và ra đi cùng với nó là cảm giác cân bằng đã làm cho thế giới có ý nghĩa hơn trong ba thập kỷ tôi đã sống trên trái đất cho đến thời điểm đó./.
Tác giả: Scott Ritter, cựu sĩ quan tình báo của lực lượng Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ. Dịch: Ngô Mạnh Hùng).

Ảnh: đừng lãng quên, đừng để những sự hy sinh của những người anh hùng trở thành vô nghĩa…

Yêu nước ST.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét