NHỮNG VẤN ĐỀ CỐT TỬ CÓ Ý NGHĨA MẤT CÒN TRONG CUỘC ĐẤU TRANH TƯ TƯỞNG, LÝ LUẬN CHÍNH TRỊ HIỆN NAY
Nhìn toàn cục, hiện tại có thể hình
dung 8 loại vấn đề cốt tử và chủ yếu mệnh hệ chung quanh vấn đề này, mà các phần
tử chống phá tập trung mũi nhọn, bằng mọi thủ đoạn và hình thức đang ra sức
công kích từ bên ngoài và gieo rắc mối hoài nghi, chia rẽ từ bên trong. Và, ở mức
độ này hay tính chất khác, trong đội ngũ chúng ta có một số người “bị sập bẫy”,
rồi phụ họa, thậm chí ủng hộ những biểu hiện, âm mưu, thủ đoạn ấy.
Thứ nhất, công phá nền tảng tư tưởng
chính trị và thủ tiêu ý thức hệ.
Với đủ giọng điệu nhiều cung bậc, họ
phê phán, công kích trực diện vào chủ nghĩa Mác, chủ nghĩa Lê-nin... hòng làm
phân tâm, gây hoài nghi trong những người hoạch định chiến lược, bôi nhọ và cuối
cùng đánh sập nền tảng chính trị và cơ sở tư tưởng của đường lối chính trị của
Đảng. Đây là thủ đoạn hết sức thâm độc và có sức công phá lớn, nhằm thẳng vào nền
tảng chính trị tư tưởng của Đảng và tác họa khôn lường, nhằm lật đổ Đảng từ những
vấn đề căn bản, có ý nghĩa cốt tử.
Chung quanh vấn này, nổi bật mấy loại
chủ yếu: Tiếp tục công kích vào các loại vấn đề cơ bản thuộc hình thái kinh tế
- xã hội, phương thức sản xuất, động lực phát triển xã hội, vai trò và sứ mệnh
lịch sử của giai cấp công nhân, phương pháp tư duy và phương pháp cách mạng,...
Thủ đoạn mới là, họ chuyển từ sự bôi nhọ cái gọi là “du nhập ngoại lại” sang
đánh tráo khái niệm, thay thế các khái niệm... nhằm cổ xúy cho cái gọi là “đảo
lộn” tư duy, gây rối loạn về phương pháp luận. Thổi phồng những cái gọi là “chủ
thuyết phát triển nhân loại mới”, đem đối lập C. Mác với V.I. Lê-nin; đối lập Hồ
Chí Minh với V.I. Lê-nin, thổi phồng một cách cực đoan tư tưởng Hồ Chí Minh,...
cốt phủ nhận chủ nghĩa Mác - Lê-nin, vô hình hạ bệ tư tưởng Hồ Chí Minh, rốt cuộc
nhằm phủ nhận, công phá và đánh sập nền tảng chính trị tư tưởng của Đảng.
Và, họ đánh lừa được không ít người.
Có không ít loại ý kiến theo đuôi và phụ họa của những người non kém về chính
trị, bạc nhược về tư tưởng.
Thứ hai, bôi nhọ, xuyên tạc đường lối chính trị và công phá thể chế chính trị.
Đây là “tử huyệt” mà các luận điệu
thù địch tập trung sức công phá, ở nhiều mức độ: nhẹ thì tung hỏa mù, đánh lạc
hướng, gây nên tình trạng nghi ngờ, mất phương hướng hành động; nặng thì không
từ mọi chiêu bài, thủ đoạn nhằm phủ nhận tính cách mạng, cơ sở khoa học và bôi
nhọ thực tiễn lịch sử cách mạng nhằm xuyên tạc và phủ nhận đường lối chính trị
của Đảng.
Trong rất nhiều phương diện chung
quanh vấn đề này, xin nhấn mạnh mấy loại luận điệu tập trung công kích trụ cột
đường lối chính trị và thể chế chính trị Việt Nam: 1- Bài xích, phủ nhận kinh tế
thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa, 2- Cổ xúy đa nguyên chính trị, đòi “tam
quyền phân lập”, vu khống chế độ toàn trị, dựng lên và thổi phồng “lỗi hệ thống”...
nhằm xóa bỏ thể chế hiện tồn, 3- Tán dương và cái gọi là “khuyến nghị” thực thi
phát triển “xã hội dân sự”; 4- Lợi dụng việc sửa đổi Hiến pháp và các luật nhằm
làm sai lệch những vấn đề cơ bản nhất về chế độ sở hữu, về quyền con người, quyền
dân tộc,...
Chuyển hóa đường lối chính trị, thông
qua việc chia rẽ, mua chuộc đội ngũ các nhà chính trị hoạch định đường lối, và
là con đường ngắn nhất chuyển hóa chế độ. Lợi dụng “lợi ích nhóm” và các “nhóm
lợi ích”, họ tán dương và dùng mọi giọng điệu để bôi nhọ, khoét sâu những vấn đề
này nhằm phân hóa từ trong nội bộ Đảng, nhất là đội ngũ cán bộ cấp chiến lược,
phá nát chiến lược cán bộ, tạo sự gây hấn, phân hóa giữa các loại cán bộ trong
hệ thống chính trị của chúng ta.
Thứ ba, tung hỏa mù về “đảng trị” và
vu khống Đảng Cộng sản Việt Nam cầm quyền.
Họ bài xích Đảng, với các mánh lới và
giọng điệu vừa tinh vi, vừa trắng trợn: 1- Đảng tự cho mình đứng trên tất cả,
nghị quyết của Đảng cao hơn và bất chấp Hiến pháp, chỉ cần Hiến pháp không cần
Đảng; 2- Độc đảng tất yếu sẽ là chế độ toàn trị, cần phải đa đảng mới hy vọng
có dân chủ, mới có chế độ dân chủ; 3- Cần lập các trường phái trong Đảng mới thực
sự dân chủ, nếu Đảng muốn xây dựng nền dân chủ đích thực của đất nước; 4- Đảng
tự cho mình quyền lãnh đạo đất nước, xưa nay có Đảng đâu mà dân tộc vẫn tồn tại
và phát triển; 5- Đa thành phần kinh tế nhất định sẽ dẫn tới đa đảng chính trị;
6- Cần “phi chính trị hóa” và tôn trọng tính độc lập của các lực lượng vũ
trang, không cần sự lãnh đạo của Đảng; 7- Giai cấp công nhân đã hết vai trò, tới
lượt và chỉ có trí thức mới là lực lượng dẫn dắt xã hội thay vì giai cấp công
nhân, trong cuộc Cách mạng công nghiệp lần thứ tư; 7- Đảng Cộng sản Việt Nam cầm
quyền phi chính đáng, phi chính danh...v.v. và v.v.. Vô vàn các giọng điệu hằn
học, bôi nhọ, phủ nhận, xuyên tạc bất chấp mọi lý lẽ thông thường.
Thứ tư, chia rẽ phá hoại mối quan hệ
mật thiết giữa nhân dân với Đảng và Nhà nước.
Sức mạnh của Đảng sẽ mất, nếu tách khỏi
cơ sở xã hội - chính trị là nhân dân. Đó chính là pháp lý được ghi trong Hiến
pháp, trong vị thế “vừa là người lãnh đạo, vừa là người đày tớ thật trung thành
của Nhân dân” và đạo lý sống được thừa nhận trong xã hội, với tư cách là “đứa
con nòi của giai cấp lao động” của Đảng. Chúng âm mưu đánh sập đạo lý của Đảng
chúng ta với nhân dân, phủ nhận sự chính danh, chính pháp giữa Đảng với Nhà nước
của nhân dân, do nhân dân và vì nhân dân.
Các luận điệu đó, cốt chia rẽ, âm mưu
kích động đối lập Đảng với nhân dân, tạo sự xa cách, oán thán, thù ghét, tẩy trừ
cán bộ và đảng viên của Đảng, dưới mọi hình thức. Chúng cổ xúy cho bảo trợ và
tham gia các tổ chức “xã hội dân sự” tự phát. Chúng ngụy tạo, tô vẽ, thổi phồng
những biểu hiện riêng lẻ, những khuyết điểm để thổi phồng quy kết thành bản chất
của một đảng cầm quyền và đã làm phân tâm không ít bộ phận dân cư.
Thứ năm, khoét sâu vấn đề tôn giáo,
dân tộc, nhân quyền với thể chế xã hội chủ nghĩa nhằm phá vỡ khối đại đoàn kết
toàn dân tộc, chống lại nhân dân.
Đây là các duyên cớ để các luận điệu
thổi phồng sự thật, khoét sâu sự ngăn cách thù oán do chúng tưởng tượng và dựng
lên, để mưu đồ đối lập Đảng với tôn giáo, kích động sự kỳ thị giữa các dân tộc
trong cộng đồng 54 dân tộc anh em, nhằm chia rẽ nội bộ các dân tộc, giữa đồng
bào có đạo và không theo đạo, giữa các tôn giáo với nhau, đào sâu hố ngăn cách
giữa đồng bào các tôn giáo với Đảng, Nhà nước. Chúng thường gắn vấn đề dân tộc
với vấn đề tôn giáo, kích động vấn đề nhân quyền, phá rối từ cơ sở, tiến tới lật
đổ vai trò lãnh đạo của Đảng bằng các hình thức “cách mạng màu”.
Các thủ đoạn thường thấy là, kích động
đòi đất, đòi nơi thờ tự vô lối, đòi hành lễ phi pháp luật, tụ tập đông giáo dân
gây mất an ninh thực hiện cái gọi là “bất tuân dân sự”; chia rẽ, kích động đồng
bào các dân tộc thiểu số biểu tình gây bạo loạn... dưới chiêu bài nhân quyền, tự
do, dân chủ; móc nối với các tổ chức quốc tế, với các thế lực thù địch từ nước
ngoài để làm rối tình hình trong nước.
Họ kích động, hà hơi tiếp sức những
người nhân danh “lòng yêu nước”, mưu toan khởi hấn, xuống đường biểu tình vô lối,
để “đục nước béo cò”, “mượn gió bẻ măng”... mưu lợi cho mình và phe nhóm mình.
Thứ sáu, thông qua vấn đề chính trị
gia và quan hệ giữa các nhà lãnh đạo chính trị, giữa các lực lượng nhằm xâm hại
thể chế xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
Đây là vấn đề xung yếu nhất. Ngụy tạo mâu thuẫn trong Bộ Chính trị, tưởng tượng sự chia rẽ Ban Chấp hành Trung ương Đảng với Quốc hội và Chính phủ; thổi phồng sự khác biệt, cao hơn là mâu thuẫn giữa các thế hệ lãnh đạo, các cá nhân lãnh đạo các cấp, nhất là cấp chiến lược... với âm mưu thúc đẩy tan rã nội bộ và tự tan rã thế chế. Họ ngụy tạo những trang điện tử giả danh cán bộ cấp cao của Đảng, Nhà nước để tung tin giả, công kích nội bộ nhằm gây nghi kỵ lẫn nhau, tạo nên sự hỗn mang tư tưởng rất nguy hiểm.
Âm mưu đó nham hiểm không kém thủ đoạn
kích động tư tưởng “sứ quân”, “cát cứ”, gây chia rẽ vùng, miền, đòi “dân sự
hóa” Quân đội nhân dân, ly gián Quân đội nhân dân với Công an nhân dân, “phi
chính trị hóa” các lực lượng này, âm mưu cái gọi là thông qua “hạ bệ thần tượng”
nhằm “bắn con chim đang bay”(!)...
Thứ bảy, chung quanh vấn đề quan hệ
quốc tế, võ đoán các nguy cơ cái gọi là “đu dây bên miệng hố”, kích động cái gọi
là “bài”, “thoát” nước này, liên minh với nước khác, cốt phá hoại đường lối đối
ngoại độc lập, tự chủ, đa dạng hóa, đa phương hóa trong hội nhập quốc tế của Đảng
ta, cổ xúy cho chủ nghĩa ly khai, xâm hại nhân dân, phá vỡ sự thống nhất và
toàn vẹn lãnh thổ Tổ quốc.
Đây là một đích ngắm của đủ loại mưu
đồ, đủ giọng điệu, với các phương tiện hiện đại, có sức công phá lớn và hết sức
nguy hiểm.
Mục tiêu của chúng là thông qua “diễn
biến hòa bình”, làm suy yếu Việt Nam từ bên ngoài, gây hằn thù trong các mối
bang giao quốc tế của ta nhằm cô lập ta trong cộng đồng quốc tế. Kích động,
chia rẽ các đối tác quốc tế với nhau, các đối tác quốc tế chiến lược với chúng
ta... Nghĩa là, họ muốn thể chế của ta sụp đổ.
Bằng nhiều “cây cầu” (truyền thông giả
mạo, sách báo, núp sau các tổ chức quốc tế, các tổ chức tôn giáo...), với thủ
đoạn “mưa dầm thấm sâu”, “tổ mối đục ruỗng chân đê”... chúng dựng hư chuyện, thổi
phồng hiện tượng riêng lẻ quy kết vô lối thành bản chất của Đảng, của chế độ...
hòng hạ thấp, đánh sập vị thế và uy tín Việt Nam trên trường quốc tế. Họ hà hơi
tiếp sức cho những tổ chức đối lập trú ngụ ở ngoài biên giới quốc gia, âm mưu
di trú quốc nội, gây bạo loạn, lật đổ chế độ.
Thứ tám, các trào lưu tư tưởng, lý luận
du nhập, thẩm thấu bằng mọi con đường, âm mưu gặm nhấm, công phá làm băng hoại
dưới mọi hình thức, quy mô và mức độ tư tưởng, lý luận của chúng ta từ nền tảng.
Đó là chủ nghĩa tự do mới, chủ nghĩa
dân túy, chủ nghĩa thực dụng, chủ nghĩa dân tộc cực đoan, chủ nghĩa bá quyền với
vô vàn hình thức... đang thâm nhập từ bên ngoài cấu kết với chủ nghĩa cá nhân,
chủ nghĩa cơ hội, chủ nghĩa bè phái, chủ nghĩa hưởng lạc, dưới nhiều biến thể,
tồn tích rất lâu từ bên trong với âm mưu làm băng hoại nền tảng tư tưởng của
chúng ta bằng đủ quy mô, tính chất và mức độ; làm chệch hướng con đường xã hội
chủ nghĩa; làm rã rời sự cố kết đồng thuận toàn dân tộc ta; đánh sập vị thế,
năng lực và uy tín cầm quyền của Đảng ta và cô lập nước ta trên trường quốc tế.
Những trào lưu tư tưởng, lý luận đó
thâm nhập vào nước ta bằng các con đường giao lưu tư tưởng, thông qua hội nhập
quốc tế, bằng thủ đoạn kinh tế, văn hóa... hết sức tinh vi, biến ảo; và chúng
thường trú ngụ và phát tác từ các phần tử thoái hóa, biến chất, nằm ở tất cả
các cấp của hệ thống chính trị, thúc đẩy nhanh quá trình “tự diễn biến hòa bình”
công phá từ bên ngoài thúc đẩy quá trình “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” từ
trong nội bộ rất nguy hiểm.
Tất cả nhằm thủ tiêu Đảng, cô lập đất
nước ta và chuyển hóa thể chế chính trị một cách nhanh nhất, ngắn nhất và nguy
hiểm nhất. ST
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét