Quyền con người xét về bản chất
là đặc quyền vốn có của con người. Đó là quyền tự nhiên, gắn với con người và
chỉ có con người. Nói cách khác, đây là dấu hiệu đặc trưng phân biệt con người
với các loài vật khác. Các quyền này biểu hiện dưới dạng những nhu cầu, do
chính phẩm giá con người quy định. Nhưng để trở thành quyền, những nhu cầu ấy
cần phải được pháp luật ghi nhận và bảo vệ. Pháp luật luôn bị chi phối bởi các
chế độ chính trị cụ thể. Trong xã hội có phân chia giai cấp đối kháng, quyền
lợi các giai cấp luôn xung đột nhau. Vì thế chính sách pháp luật trước hết nhằm
bảo vệ lợi ích của giai cấp thống trị xã hội. Khi pháp luật thừa nhận quyền của
giai cấp thống trị đồng thời hạn chế quyền của giai cấp bị trị, không thể có
quyền ngang nhau cho mọi giai cấp. Trong phạm vi quốc gia, quan điểm giai cấp
thể hiện ở các chính sách bảo vệ hệ thống chính trị, chế độ xã hội hiện hữu,
bảo vệ lợi ích của giai cấp cầm quyền, của các giai cấp, tầng lớp xã hội đã
từng đấu tranh bảo vệ xã hội đó. Mặt khác để duy trì sự thống trị, bất cư nhà nước
nào cũng buộc phải thừa nhận một số quyền cơ bản của giai cấp đối kháng. Nhờ đó
quyền con người vẫn có bước phát triển nhất định trong xã hội có đối kháng giai
cấp sâu sắc. Trên phạm vi quốc tế tính giai cấp của khái niệm quyền con người
được thể hiện trong cuộc đấu tranh giữa lực lượng cách mạng tiến bộ với các lực
lượng phản động, phản tiến bộ, từ việc xây dựng các văn kiện quyền con người đến
việc thực thi quyền con người. Trong thế kỷ XX, tính giai cấp của khái niệm
quyền con người được biểu hiện bằng cuộc đấu tranh về ý thức hệ giữa hệ thống
tư bản chủ nghĩa với hệ thống XHCN. Ngày nay cuộc đấu tranh này biểu hiện dưới hình
thức thúc đẩy chiến lược “diễn biến hòa bình”, gây bạo loạn lật đổ thông qua
các cuộc “cách mạng đường phố”, “cách mạng màu”… của các thế lực phản động với
cuộc đấu tranh chống “diễn biến hòa bình”, chống bạo loạn lật đổ của các nước
đi theo con đường XHCN và độc lập dân tộc. Như vậy cũng như pháp luật, các quy
định về quyền con người gắn liền với mỗi nhà nước cụ thể, thuộc thượng tầng
kiến trúc và luôn bị quyết định bởi cơ sở kinh tế, xã hội. Quyền con người về
bản chất không có tính giai cấp, nhưng trong xã hội có giai cấp đối kháng, khái
niệm quyền con người được hiểu theo góc nhìn hay “lăng kính” hệ tư tưởng của
mỗi giai cấp cụ thể. Chỉ thị số 41/CT-ttg ngày 2/12/2004 của Thủ tướng Chính
phủ về”tăng cường công tác bảo vệ, đấu tranh về nhân quyền trong tình hình mới”
đã chỉ rõ “Các thế lực phản động thù nghịch thực chất không quan tâm tới quyền
dân chủ của nhân dân ta mà chỉ lợi dụng vấn đề dân chủ, nhân quyền để can thiệp
công việc nội bộ chống phá đất nước ta, do đó cuộc đấu tranh trên vấn đề nhân
quyền là cuộc đấu tranh mang tính giai cấp sâu sắc sẽ diễn ra liên tục lâu dài
và quyết liệt”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét