Cả cuộc đời Chủ tịch Hồ Chí Minh đã dành trọn cho nhân dân, cho đất nước. Người chẳng có gì cho riêng mình. Từ lúc sinh thời đến khi về cõi vĩnh hằng, Người “chỉ biết quên mình cho hết thảy”, nhưng trên ngực không một tấm Huân chương. Điều đó ai cũng biết, song không phải ai cũng biết rằng, Người đã từng 2 lần từ chối nhận Huân chương. Mỗi lần từ chối nhận Huân chương, Người đều có những lí do riêng của mình, nhưng lí do chung nhất Người từ chối nhận Huân chương vì cho rằng, mình chưa làm trọn nhiệm vụ với nước, với dân.
Lần đầu tiên Chủ tịch Hồ Chí Minh từ chối nhận Huân chương
là năm 1963, khi Quốc hội có ý định tặng Người Huân chương Sao Vàng - Huân
chương cao quý nhất của nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa.
Thời điểm đó, thực hiện Nghị quyết Đại hội đại biểu toàn quốc
lần thứ ba của Đảng, nhân dân miền Bắc đang ra sức thi đua xây dựng CNXH, bước
vào thực hiện kế hoạch 5 năm lần thứ nhất. Cả miền Bắc hăng say lao động, thi
đua vì miền Nam ruột thịt với các phong trào Ba Nhất trong Quân đội, phong trào
Duyên Hải trong công nghiệp, phong trào Đại Phong trong nông nghiệp, phong trào
Bắc Lý trong giáo dục.
Lúc đó, nhân dân miền Nam đang anh dũng đấu tranh chống “chiến
tranh đặc biệt” - một loại hình chiến tranh trong chiến lược “phản ứng linh hoạt”
của đế quốc Mỹ nhằm xâm lược miền Nam Việt Nam, đồng thời cũng là sự thử nghiệm
nhằm đàn áp phong trào giải phóng dân tộc, đe dọa các nước mới giành độc lập.
Tại kỳ họp thứ 6 Quốc hội khoá III, ngày 8/5/1963, trước các
đại biểu Quốc hội Chủ tịch Hồ Chí Minh đã xin phép chưa nhận Huân chương. Trong
bài phát biểu của Người có nêu rõ lý do: “Tôi vừa biết một tin làm cho tôi rất
cảm động và sung sướng, đó là tin Quốc hội định tặng cho tôi Huân chương Sao
vàng, Huân chương cao quý nhất của nước ta. Tôi xin tỏ lòng biết ơn Quốc hội,
nhưng tôi xin Quốc hội cho phép tôi chưa nhận Huân chương ấy. Vì sao, vì Huân
chương là để tặng người có công huân, nhưng tôi tự xét chưa có công huân xứng
đáng với sự tặng thưởng cao quý của Quốc hội”. Sau khi phân tích tình hình cách
mạng ở miền Nam, tinh thần đấu tranh hy sinh anh dũng của đồng bào miền Nam,
Người xin Quốc hội cho phép chờ đến ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng, Tổ quốc
hoà bình thống nhất, Bắc Nam sum họp một nhà, đồng bào miền Nam sẽ trao cho Người
huân chương cao quý. Như vậy thì toàn dân sẽ sung sướng vui mừng.
Lần thứ hai, Chủ tịch Hồ Chí Minh từ chối nhận Huân chương
là khi Đoàn Chủ tịch Xô Viết tối cao Liên Xô quyết định tặng Người Huân chương
Lênin - Huân chương cao quý nhất của Liên Xô vào năm 1967, nhân dịp kỷ niệm 50
năm Cách mạng xã hội chủ nghĩa Tháng Mười, do những đóng góp của Người trong việc
củng cố và xây dựng tình hữu nghị giữa nhân dân Việt Nam và nhân dân Liên Xô.
Khi nhận tin mình sẽ được tặng Huân chương, Chủ tịch Hồ Chí
Minh đã gửi điện cảm ơn tới Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô và
trình bày ý kiến của mình: “Lúc này giặc Mỹ đang đẩy mạnh chiến tranh xâm lược
Tổ quốc Việt Nam chúng tôi. Chúng đang giết hại một cách cực kỳ dã man đồng bào
tôi ở miền Nam cũng như ở miền Bắc. Trong lúc đó, riêng tôi lại được hưởng vinh
dự đặc biệt to lớn và nhận Huân chương Lênin thì lòng tôi không yên chút nào”.
Một lần nữa Người lại cho rằng mình chưa xứng đáng được nhận Huân chương vì sự
nghiệp chưa hoàn thành.
Hai lần Chủ tịch Hồ Chí Minh từ chối chưa nhận Huân chương đều
vì một lý do: Sự nghiệp giải phóng miền Nam chưa hoàn thành, Tổ quốc còn bị
chia cắt, lòng Bác không yên khi nhận những tấm Huân chương vinh danh ấy.
Sáu năm trước ngày toàn thắng - ngày nhân dân miền Nam có thể
trao tặng Người tấm Huân chương cao quý, Người đã đi xa.
Dù Chủ tịch Hồ Chí Minh kính yêu của chúng ta không có một tấm
Huân chương nào trên ngực nhưng Người vẫn có một tấm Huân chương cao quý, đó là
tình yêu vô bờ bến của mỗi người con nước Việt và bạn bè tiến bộ trên toàn thế
giới dành cho Người, “Bác Hồ - Người là tình yêu thiết tha nhất trong lòng dân
và trong trái tim nhân loại”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét