Thứ Tư, 3 tháng 8, 2022

NHẬN DIỆN BIỂU HIỆN LẠM DỤNG QUYỀN LỰC NHÂN DÂN


Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội (bổ sung, phát triển năm 2011) đã khẳng định: “Dân chủ xã hội chủ nghĩa là bản chất của chế độ ta, vừa là mục tiêu, vừa là động lực của sự phát triển đất nước. Xây dựng và từng bước hoàn thiện nền dân chủ xã hội chủ nghĩa, bảo đảm dân chủ được thực hiện trong thực tế cuộc sống ở mỗi cấp, trên tất cả các lĩnh vực”… Thế nhưng, trong tiến trình xây dựng và hoàn thiện nền dân chủ xã hội chủ nghĩa, Việt Nam đang phải đối mặt với những lực cản, trong đó có biểu hiện lạm dụng quyền lực nhân dân - thực chất là biến quyền lực tập thể, quyền lực nhân dân thành quyền lực cá nhân.
Thời gian qua, vẫn còn một số cán bộ thuộc các bộ, ngành, địa phương khi xây dựng và đề xuất dự thảo các văn bản quy phạm pháp luật thường đưa vào những điều khoản có lợi cho lĩnh vực mình quản lý, nhất là những lĩnh vực có điều kiện để trục lợi về kinh tế và phục vụ lợi ích nhóm. Cử tri rất dễ nhận ra biểu hiện này khi một số đại biểu còn vận động hành lang (lobby) để hợp pháp hóa một số ngành nghề, lĩnh vực nhạy cảm trái với thuần phong, đạo đức dân tộc, trái với giá trị của chủ nghĩa xã hội và không đồng ý thông qua Luật Phòng, chống tác hại của rượu, bia! Thậm chí có đại biểu nhân danh việc phản ánh, bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của nhân dân đã tuyệt đối hóa, thổi phồng những khó khăn, bức xúc của đơn vị, địa phương và của cử tri nơi mình công tác để được ưu tiên giải quyết trước hoặc “tô hồng” tình hình đơn vị, ngành, địa phương mình để tạo uy tín giả cho bản thân, cho nhóm lợi ích...
Trong thực thi công vụ, biểu hiện lạm dụng quyền lực nhân dân thể hiện ở việc để bảo vệ lợi ích cục bộ của ngành, địa phương mình, một số ít cán bộ, đảng viên giữ vị trí quản lý đã chậm cắt giảm những thủ tục hành chính gây phiền hà cho nhân dân và doanh nghiệp. Mặt khác, lại “đẻ” thêm các quy định, rào cản mới làm cho nhân dân và doanh nghiệp gặp khó khăn trong tiếp cận các dịch vụ công... Cũng có trường hợp cán bộ đi cơ sở, tranh thủ phát biểu, úy lạo tinh thần cấp dưới, nói bằng giọng “dân túy” đánh vào tâm lý vốn đang bức xúc của một bộ phận người dân, doanh nghiệp để vận động hành lang, tranh thủ sự ủng hộ. Trong khi đó lại có người sẵn sàng “xắn tay vớt bèo”, làm sạch môi trường “trống dong, cờ mở”, kéo theo hàng loạt các phóng viên báo chí để đánh bóng tên tuổi…
Tất cả đều để mị dân, tạo uy tín giả và để khỏa lấp đi những hạn chế về phẩm chất, năng lực cũng như những sai phạm trước đó của bản thân…
Trong công tác cán bộ, vì tư tưởng cục bộ, bản vị, một số cán bộ nhân danh sự tín nhiệm của nhân dân địa phương đối với mình, tìm mọi cách để “kéo dài” vị trí công tác nhằm mục đích đưa người nhà, người thân vào các vị trí chủ chốt trong hệ thống chính trị các cấp hay trong các doanh nghiệp có vốn nhà nước. Không những vậy, họ tìm cách để gây khó khăn, cản trở cán bộ từ địa phương, ban, ngành và đơn vị khác được các cấp có thẩm quyền điều động đến. Có cán bộ chủ trì nhân danh tập thể hoặc là áp đặt ý kiến của cá nhân bắt tập thể phải thông qua các quyết định thiếu dân chủ về công tác cán bộ. Vì vậy, trong các kết luận của Ủy ban Kiểm tra Trung ương đối với các vụ việc nghiêm trọng và đặc biệt nghiêm trọng vừa qua đều chỉ ra khuyết điểm là vi phạm nguyên tắc tập trung dân chủ của cán bộ chủ chốt và cấp ủy.
Trong giải quyết các vấn đề xã hội bức xúc, một số “công bộc”, “đầy tớ” của dân, chẳng những không “lấy dân làm gốc” mà còn “lấy gốc làm thớt” khi kê khai khống thiệt hại của bà con lúc giáp hạt, thiên tai, dịch bệnh để trục lợi các gói an sinh xã hội của Nhà nước. Qua đó làm méo mó chính sách nhân văn, nhân đạo của Đảng, Nhà nước ta, gây bức xúc trong nhân dân. Đó còn là những cán bộ hứa vô tội vạ, khi thực hiện quyền vận động bầu cử nhưng khi trúng cử thì "thất hứa"...
Những biểu hiện trên thực chất là tha hóa quyền lực, vi phạm quyền làm chủ của nhân dân bằng hình thức này hay hình thức khác. Quyền lực đó được nhân dân ủy quyền cho đội ngũ cán bộ để bảo đảm quyền làm chủ của mình theo luật định. Thế nhưng, họ lại bị chính người được ủy quyền đó biến quyền lực nhân dân thành quyền lực cá nhân và sử dụng sai mục đích, làm biến dạng bản chất của chế độ dân chủ ở ta. Đó là trở lực lớn để xây dựng và hoàn thiện nền dân chủ xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam.
Các biểu hiện lạm dụng quyền lực nhân dân trong đội ngũ cán bộ được nhận diện ở trên không phải là phổ biến, là bản chất của chế độ ta mà chỉ rơi vào một số cán bộ trong hệ thống chính trị các cấp và ở một số lĩnh vực nhất định. Mặc dù chỉ là hiện tượng, nhưng nếu không nhận diện đúng và trúng để kịp thời có phương cách khắc phục thì rất dễ để xảy ra vi phạm quyền làm chủ của nhân dân trên diện rộng. Vì vậy, từ thực tiễn công cuộc đổi mới, nhất là 5 năm thực hiện Nghị quyết Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ XII của Đảng, một trong những bài học kinh nghiệm quý báu mà Đảng đúc rút là: “Trong mọi công việc của Đảng và Nhà nước, phải luôn quán triệt sâu sắc quan điểm “dân là gốc”; thật sự tin tưởng, tôn trọng và phát huy quyền làm chủ của nhân dân, kiên trì thực hiện phương châm “dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra, dân giám sát, dân thụ hưởng”. Bài học đó vẫn vẹn nguyên giá trị trong thời điểm hiện nay cũng như lâu dài.
ST

SÓNG DỮ BIỂN ĐÔNG: SAO PHẢI CÚI ĐẦU TRƯỚC NHỮNG KẺ BẠI TƯỚNG?


(Nhắc lại để nhớ, tránh ỷ lại)
"Mỹ sẽ điều hạm đội 7 đến bãi Tư Chính"
- Đó là câu nói được cho rằng là của Đô đốc, tư lệnh hạm đội 7, cũng là hạm đội mạnh nhất hải quân Hoa Kỳ G. Sawyer. Dĩ nhiên, câu nói này chưa được xác thực nhưng việc Hoa Kỳ "đánh tiếng" ở một mức độ nào đó quan tâm đến xung đột tại bãi Tư Chính của Việt Nam là có thật.
Và (một số) con dân Việt Nam mừng ra mặt, ơ sao thế không biết họ mừng vì cái gì?
Năm 1974, khi quần đảo Hoàng Sa bị Trung Quốc nổ súng xâm lược, quân lực hạng 4 và hải quân hạng 3 thế giới không dám bay, không dám xuất tàu chỉ vì "Mỹ quan ngại gia tăng xung đột" hay đúng hơn là người Mỹ đã thỏa thuận cho phép Trung Quốc tấn công Hoàng Sa, đổi lại Mỹ nhận được sự ủng hộ của Trung Quốc trong vấn đề Liên Xô, Đông Âu. Những phi cơ bị cấm bay mặc dù đã chuẩn bị tất cả. Bấy giờ, hải quân và không quân VNCH được cho rằng mạnh áp đảo Trung Quốc và gần như "chấp" toàn bộ ASEAN.
Hay như năm 2012, bãi cạn của anh bạn Philippines cũng "đôi chủ". Mỹ vẫn im lặng mặc dù trước đó cam kết sẽ "đồng hành vĩnh viễn cùng đồng minh Philippines".
"Ơ thế hóa ra là "cú lừa" à?"
Hay lại như tòa án quốc tế Hà Lan chỉ nói mồm ăn đẫy 10 triệu USD tiền án phí của Philippines kèm theo một tuyên bố "thắng cuộc". Và rồi anh bạn phương Bắc vẫn ngông nghênh "bố lại sợ tòa án của tụi mày quá".
Nói vui chút, chỉ cần một tàu tên lửa của hải quân Việt Nam cũng đủ để "làm gỏi" toàn bộ hạm đội của hải quân Philippines.
Nếu cư dân mạng Việt Nam đọc được những dòng mà người dân Philippines nhắn gửi đến Việt Nam, các bạn có lẽ sẽ nổi da gà. Họ nói rằng người Việt Nam đáng nhẽ nên tự hào về hải quân của mình.
"Họ là nước duy nhất tại châu Á dám, sẽ và không ngại đối đầu với hải quân Trung Quốc, họ mới thực sự dũng cảm"
“Họ là quốc gia từng bị Trung Quốc chiếm đóng gần 1000 năm, bị Mỹ đánh gần 30 năm, bị Pháp đô hộ cả trăm năm. Nhưng chưa bao giờ họ chùn bước, lịch sử đã dạy họ trở thành những chiến binh có một không có hai. Chúng ta hổ thẹn trước họ”
“Ngư dân họ đánh bắt tận Indonesia, Úc và sang cả Ấn Độ vẫn thấy có lực lượng bảo vệ, còn chúng ta đi xa khỏi bãi biển 30km cũng đã nghĩ đây không phải là Philippines rồi”.
“Tàu cá của họ bị húc, họ cứu. Tàu cá của ta bị húc, họ cũng ứng cứu. Họ dường như có mặt mọi nơi tại Biển Đông”
Chúng ta không thể "bốc" đất nước từ chỗ này sang chỗ kia được.
Cũng không thể nhờ vả một quốc gia nào khác giải quyết hộ vấn đề của mình được.
Bản thân một quốc gia không tự giải quyết được vấn đề của nước mình, đặc biệt là vấn đề tranh chấp chủ quyền, thì đất nước đó không xứng đáng có được độc lập, không xứng đáng có được tự do.
Bãi Tư Chính là chủ quyền của Việt Nam, nó không thuộc Trường Sa và càng không phải là vùng đất có tranh chấp.
Nếu Mỹ đưa quân vào Biển Đông, Trung Quốc càng có cái cớ để họ điều thêm lực lượng vào Hoàng Sa hay Trường Sa. Lực lượng này sẽ không phải cảnh sát biển, hải giám mà sẽ là hải quân. Với động thái nhanh không cần thiết của Mỹ, Trung Quốc sẽ biến “vùng đất không xung đột” thành “xung đột”, biến “nơi không có tranh chấp” thành “tranh chấp”.
Thế giới biết đến một Việt Nam sòng phẳng trên bàn đàm phán với Mỹ, Pháp, Trung Quốc. Thế giới biết đến Việt Nam "bất cần đời" trước gần 150 thành viên Liên Hợp Quốc trong vấn đề Khơ Me Đỏ. Việt Nam đâu có ngại ai và thực ra việc gì phải sợ. Họ gần như đều bị chúng tôi đánh bại rồi - Ông Nguyễn Cơ Thạch nói.
Việc gì phải cúi mình trước những kẻ bại tướng?
Chỉ duy nhất trên thế giới này có một quốc gia làm được như vậy.
Lịch sử Việt Nam là lịch sử của chiến tranh và hệ quả của nó cũng chính là giá trị của Hòa Bình.
Philippines, Thái Lan, Singapore, Indonesia… sẽ không hiểu cái giá Việt Nam đã phải trả để đường hoàng hiên ngang sống giữa đất trời. Việt Nam chưa bao giờ và sẽ không bao giờ cần một hiệp định “trao trả độc lập”. Hàng triệu người Việt đã ngã xuống để có thể ngồi sòng phẳng tại Genève và Paris. Các cường quốc thế giới đã phải hạ mình cúi đầu chấp nhận đầu hàng hoặc rút quân vô điều kiện khỏi cái dải đất chữ S này.
"Chúng tôi đã làm được những cái việc mà người ta cho rằng: Không làm được.
Một cái việc là tưởng như là huyền thoại nhưng mà nó thành sự thật.
Nhưng phải chứng tỏ rằng nếu mà có sự quyết tâm lớn.
Không gì quý hơn độc lập, tự do."
- Đại tướng Võ Nguyên Giáp
Biển Đông sẽ còn sóng dữ.
Chúng ta sẽ không thể hiểu hay biết hết những gì đang diễn ra ngoài kia.
Chúng ta sẽ không thể rõ đang có những hy sinh lớn lao gì ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Từ đáy lòng mình, nghiêng mình và nguyện cầu mọi điều tốt đẹp nhất đến các chiến sĩ, cán bộ, nhà báo ngoài kia, những người con giữ biển.!
vubao12-st

VĂN TẾ CỦA VIỆT TÂN!

 Người được Việt Tân đưa tiễn 1 đoạn đường

Có thể là hình ảnh về 2 người, mọi người đang đứng và văn bản cho biết 'ĐẠI TÁ AN NINH NGUYỄN ĐĂNG QUANG: "TÔI ĐÃ GỬI NIỆM TIN NHÂM CHÃ.'


Nhà rân chủ Nguyễn Đăng Quang (thường được nhắc tới là đại tá an ninh) đã về với tiên tổ, kết thúc một cuộc đời phản trắc của mình. Để đưa tiễn bằng mồm một cây bút, một cộng tác viên xuất sắc của mình, Việt Tân đã dành một bài viết được coi như văn tế đưa tiễn ông Nguyễn Đăng Quang (thay cho phong bì viếng và đạt chỉ tiêu bài).
Phải nói rằng từ trước tới nay ông Nguyễn Đăng Quang được lăng xê như một đại tá an ninh nhưng quả thực ông này trước khi về hưu đeo hàm thượng tá, ăn lương đại tá. Ông Quang cũng chưa thực sự chiến đấu mà chuyên môn của ông là công tác hậu cần. Nghe từ đại tá an ninh chỉ làm sang cái miệng khi đám phản động tung hê ông mà thôi.
Khi nói về việc ra khỏi Đảng, Quang nói vì đã gửi niềm tin nhầm chỗ. Nhưng xin lỗi ông Quang, ở đây người đã gửi niềm tin nhầm chỗ chính là Đảng, Nhà nước chúng ta. Bởi Đảng, Nhà nước không tin ông Quang thì đã không để ông trót lọt trong nội bộ ngành công an cho đến khi về hưu, đã không cho ông cái quân hàm thượng tá. Ông Quang đã lợi dụng niềm tin của Đảng để tiến thân và khi về hưu thì phản bội lại niềm tin ấy.
Ông Quang từng tự hào rằng khi về hưu ông không chuyển Đảng, mạnh dạn ra khỏi Đảng nhưng thử hỏi ông có mạnh dạn xé sổ lương hưu của mình không. Đã dứt tình thì phải dứt cho hết chứ sống khôn như vậy, đến giờ mới quy tiên là còn muộn.
Hứt, hứt, hứt. Sau bài văn tế của Việt Tân, âu thì cũng xong một đời người. Đáng lẽ con cháu ông Quang sẽ tự hào khi ông là một sỹ quan an ninh chứ không phải lầm lũi vì một người ông, người bố trở cờ như vậy. Được Việt Tân viết văn tế cho, ở Việt Nam này được có mấy người đâu./.
vubáo11-st

18 ngày nữa là đến 19/8 đấy!

 18 ngày nữa là đến 19/8 đấy!

Các anh không thể dự lễ cùng đồng đội được nữa.
Anh Quân. Anh Việt. Anh Phúc. 3 người chiến sỹ công an Quận Cầu Giấy, chiều nay, nhận nhiệm vụ cứu hỏa, cứu nạn rồi ra đi mãi mãi.
Sau nhiều giờ, đám chá,y được dập tắt, nhưng những giọt nước mắt của những người lính cứu hỏa Hà Nội không ngừng chảy. Các anh thất thần giữa tiếng còi xe cứu thương rền rĩ góc phố. Khiêng đồng đội lên xe, ai cũng hiểu là lần cuối được cùng nhau rời hiện trường của 1 đám cháy. Những bữa cơm tập thể từ nay vắng anh Quân, anh Việt, anh Phúc rồi. Vắng tiếng cười, vắng giọng nói, vắng cái bắt tay, vắng chỗ ngồi... chỉ còn lại trống trải, mênh mông.
Xin nghiêng mình tiễn biệt các anh, trân trọng sự xả thân của các anh giữa thời bình vì bình yên, vì hạnh phúc của nhân dân.
Đầu tháng 8. Hà Nội lác đác vài giọt mưa rơi mà sao buồn quá./.
vubao10-st
279
86 bình luận
9 lượt chia sẻ
Thích
Bình luận
Chia sẻ