Trong học thuyết của mình,
trên cơ sở lý luận khoa học và thực tiễn vận động của xã hội, C.Mác và
Ph.Ăngghen đã khẳng định: Nhân loại nhất định sẽ tiến lên chủ nghĩa xã hội. Đó
là điều không phải bàn cãi. Từ khi ra đời cho đến nay, Đảng Cộng sản Việt Nam
luôn khẳng định, chủ nghĩa xã hội là mục tiêu, lý tưởng của Đảng và Nhân dân
ta, đi lên chủ nghĩa xã hội là con đường tất yếu của cách mạng Việt Nam. Thực
tiễn cách mạng Việt Nam hơn 90 năm qua đã chứng tỏ con đường đi lên chủ nghĩa
xã hội là sự lựa chọn đúng đắn phù hợp với thực tiễn của Việt Nam và xu thế
phát triển của thời đại. Đó là một thực tiễn không thể phủ nhận.
Ấy vậy mà,
trên trang Danlambao, Phạm Trần có bài viết:
“Quá độ đi về đâu”. Trả lời câu hỏi này, Phạm Trần cho rằng “quá độ lên chủ
nghĩa xã hội ở Việt Nam là một sai lầm lịch sử” “là nguyên nhân của đói nghèo,
tụt hậu”. Điều đáng nói, Phạm Trần đã đồng nhất “trắng – đen” cho rằng: Sự sụp
đổ của Liên Xô và các nước xã hội chủ nghĩa ở Đông Âu là sự sụp đổ của chủ
nghĩa Mác – Lênin. Phạm Trần “khuyên” Việt Nam “đừng đi vào vết xe đổ” của Liên
Xô và Đông Âu. Phải chăng, đó là lời khuyên “có tình, có lý”?
Chúng ta đều biết, dưới sự
tác động của các thế lực thù địch và sự sai lầm có tính chất “phản bội” của một
số người lãnh đạo, ngày 15-3-1990 tại Đại hội bất thường của các đại biểu nhân
dân, Điều 6 Hiến pháp của Liên Xô quy định về vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng
sản đã bị xóa bỏ. Đây là “dấu mốc” quan trọng dẫn đến hình thành cơ chế đa
nguyên, đa đảng với việc ra đời của nhiều tổ chức, đảng phái chính trị đối lập
cạnh tranh vai trò lãnh đạo. Ngay lập tức, ngoài Đảng Cộng sản Liên Xô còn có
tới 153 tổ chức đảng phái khác ra đời và cạnh tranh vai trò lãnh đạo với Đảng
Cộng sản Liên Xô. Đến đầu năm 1991, sự tồn tại của Đảng Cộng sản Liên Xô chỉ
còn trên danh nghĩa và sự sụp đổ của Liên Xô vào tháng 8-1991 là một tất yếu
khi Đảng Cộng sản đã mất quyền lãnh đạo.
Không tốn một viên đạn,
nhưng “đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập” đã có sức “công phá” và “hủy diệt”
chưa từng có, đã làm cho một siêu cường quốc, một Đảng với hơn 20 triệu đảng
viên, một quân đội với hơn 4 triệu quân nhân được trang bị vũ khí hiện đại và
tinh nhuệ bậc nhất thế giới đã nhanh chóng mất sức chiến đấu, quay súng “bắn
tan” thành quả cách mạng. “Thành trì vĩ đại” bị sụp đổ, kéo theo sự sụp đổ của
cả một hệ thống xã hội chủ nghĩa trên toàn thế giới mà hệ lụy của nó còn ảnh
hưởng nhiều năm, ở nhiều quốc gia và qua nhiều thế hệ.
Thực tiễn trên đã cho
thấy, sự sụp đổ của chủ nghĩa xã hội hiện thực ở Liên Xô và các nước Đông Âu
không phải là sự “cáo chung” của chủ nghĩa xã hội, nó cũng không phải do chủ
nghĩa Mác -Lênin đã lỗi thời mà đó là sự sụp đổ của một mô hình chủ nghĩa xã hội
không còn phù hợp do đã hiểu sai, vận dụng sai những quan điểm của các nhà sáng
lập chủ nghĩa Mác -Lênin trong quá trình xây dựng chủ nghĩa xã hội. Sự sụp đổ
của chủ nghĩa xã hội hiện thực ở Liên Xô và các nước Đông Âu càng không phải là
thực tiễn để khẳng định “quá độ đi về đâu”, “đi về đói nghèo, tụt hậu” như Phạm
Trần đã khẳng định.
Hiện nay “chủ nghĩa tư bản
còn tiềm năng phát triển, nhưng về bản chất vẫn là một chế độ áp bức, bóc lột
và bất công. Những mâu thuẫn cơ bản vốn có của chủ nghĩa tư bản, nhất là mâu
thuẫn giữa tính chất xã hội hóa ngày càng cao của lực lượng sản xuất với chế độ
chiếm hữu tư nhân tư bản chủ nghĩa, chẳng những không giải quyết được mà ngày
càng trở nên sâu sắc. Khủng hoảng kinh tế, chính trị, xã hội vẫn tiếp tục xảy
ra”. Tất cả điều đó là những minh chứng cho thấy cách thức phát triển kiểu tư
bản chủ nghĩa đang chứa đựng nhiều nguy cơ bất ổn. Những tiền đề cho sự phủ
định chủ nghĩa tư bản đang ngày càng chín muồi trong lòng chủ nghĩa tư bản.
Thực tiễn sau hơn 37 năm
đổi mới, công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam đã đạt được nhiều thành
tựu rất quan trọng, khá toàn diện, tạo nhiều dấu ấn nổi bật. Điều này đã được
cả thế giới thừa nhận. Đất nước ta chưa bao giờ có được cơ đồ, tiềm lực, vị thế
và uy tín như ngày nay là một minh chứng để khẳng định “con đường đi lên chủ
nghĩa xã hội của nước ta là phù hợp với thực tiễn Việt Nam và xu thế phát triển
của thời đại”.
Như vây, thực chất luận
điểm của Phạm Trần là đòi Việt Nam phải đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập
nhằm ý đồ xấu xa là xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng cộng sản Việt Nam, xóa bỏ
chế độ xã hội chủ nghĩa ở nước ta. Phạm Trần đừng lợi dụng sự kiện chủ nghĩa xã
hội ở Liên Xô và các nước Đông Âu sụp đổ để đồng nhất “trắng – đen”. Mọi người
hãy hết sức cảnh giác với âm mưu thâm độc này và kiên quyết đấu tranh bảo vệ
thành quả cách mạng, bảo vệ sự lựa chọn đúng đắn của lịch sử, của Đảng Cộng sản
Việt Nam và Chủ tịch Hồ Chí Minh” cũng như nguyện vọng và khát vọng của nhân
dân Việt Nam./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét