“Hồi chiến tranh Việt Nam cũng nhờ viện trợ TQ, Liên Xô, Cuba. Nguyễn Ánh cũng nhờ viện trợ phương Tây.
Sao cái này thì gọi là ‘giao lưu’, cái kia thì bảo là ‘cõng rắn cắn gà nhà’? Tiêu chuẩn kép à?”
Nghe qua thì có vẻ “logic”, nhưng thật ra là một cú đánh tráo khái niệm rất tinh vi.
Muốn hiểu cho đúng, phải hỏi lại một câu duy nhất:
Anh nhờ viện trợ để làm gì? Để giữ nước hay để giành ghế?
⸻
1. Viện trợ cho một quốc gia độc lập, khác hẳn việc rước quân xâm lược vào nhà
Thời kháng chiến chống Pháp, chống Mỹ, Việt Nam đã là một chủ thể độc lập, có chính quyền, lãnh thổ, mục tiêu rõ ràng: Độc Lập – Thống Nhất – Chủ Quyền Dân Tộc.
Viện trợ từ Liên Xô, Trung Quốc, Cuba… là:
- Giúp một dân tộc đang chống xâm lược.
- Không ký hiệp ước nhượng đất, không cho lập thuộc địa, không đặt ách thống trị lên đầu dân Việt.
- Chiến tranh kết thúc, họ rút về nước họ, Việt Nam vẫn là Việt Nam, không biến thành “tỉnh lỵ” của ai.
Còn Nguyễn Ánh thì sao?
- Thông qua Bá Đa Lộc, mở cửa cho thế lực Pháp can dự sâu vào nội bộ Đại Việt.
- Đánh đổi lợi ích dân tộc để đổi lấy quyền lực cho riêng mình.
- Tạo điều kiện cho thực dân sau này bám rễ, nắm kinh tế – quân sự – chính trị, mở đường cho việc xâm lược và đô hộ.
Một bên là nhận viện trợ để bảo vệ một quốc gia độc lập khỏi kẻ xâm lược.
Một bên là rước ngoại bang vào đánh đồng bào mình để giành lại ngai vàng.
Hai chuyện đó mà bảo “giống nhau” thì hoặc là không hiểu lịch sử, hoặc là đang làm trò ngụy biện chính trị.
⸻
2. Mục tiêu: Giải phóng dân tộc hay cướp lại chính quyền?
Lực lượng cách mạng hiện đại:
- Mục tiêu gốc: Độc Lập – Thống Nhất – Tự Chủ Dân Tộc.
- Viện trợ chỉ là phương tiện, không phải chủ đích.
- Dù có hay không, nhân dân Việt Nam vẫn tự đứng lên trên đất của mình để chiến đấu.
Còn Nguyễn Ánh:
- Mục tiêu không phải “giải phóng dân tộc khỏi ngoại xâm”.
- Mục tiêu là: giành lại quyền lực, bằng mọi giá.
- “Bằng mọi giá” ở đây bao gồm cả việc kéo ngoại bang vào cuộc chiến trong nước, chấp nhận để họ có chỗ đứng, có lợi ích, có cái cớ can thiệp ngày càng sâu.
Vậy nên câu hỏi cốt lõi phải là:
Anh xin giúp đỡ để giữ nước, hay xin giúp đỡ để giành lại cái ghế cho riêng anh?
Nếu vì Nước, đó là chuyện khác.
Nếu vì Ngai Vàng, đó là chuyện khác.
⸻
3. Giao lưu, liên minh, hay lệ thuộc – đừng trộn làm một
Có ba cấp độ rất cần phân biệt:
1. Giao lưu – hợp tác
• Buôn bán, trao đổi, giao lưu văn hóa, quân sự, nhưng không đánh mất chủ quyền.
2. Liên minh – viện trợ
• Cùng chung lợi ích ở một giai đoạn, hỗ trợ nhau trước kẻ thù chung.
• Mỗi nước vẫn là một quốc gia độc lập.
3. Lệ thuộc – bán nước
• Đổi đất, đổi quyền kiểm soát, chấp nhận ngoại bang chi phối nội trị, quân sự, kinh tế.
• Mở đường cho kẻ khác đặt ách thống trị lên dân tộc mình.
Việt Nam nhận viện trợ thời kháng chiến là ở mức liên minh – hỗ trợ, không phải ký giao kèo dâng nước, không biến mình thành thuộc địa của Liên Xô, Trung Quốc hay Cuba.
Còn con đường mà Nguyễn Ánh mở ra là từ cầu viện trượt dần sang lệ thuộc, và lịch sử cho thấy sau đó thực dân Pháp đã bám vào đúng những “cửa” ấy để tiến vào.
⸻
4. “Cõng rắn cắn gà nhà” là ở chỗ quay súng vào đồng bào mình
Đừng quên:
- Nghĩa quân Tây Sơn là người Việt Nam.
- Nguyễn Ánh cũng là người Việt Nam.
Khi Nguyễn Ánh nhờ ngoại bang can thiệp, quân ngoại bang không hề sang để “giải phóng dân tộc Việt Nam” khỏi kẻ xâm lược bên ngoài.
Họ sang để giúp một phe trong nội chiến đánh lại một phe khác, rồi đổi lại lợi ích, đặc quyền, ảnh hưởng.
Nói thẳng cho dễ hiểu:
Anh rước quân ngoài vào đánh dân và quân trong nước, để lấy lại quyền lực cho mình.
Đó mới chính là nghĩa đen của câu “cõng rắn cắn gà nhà”.
Còn viện trợ cho Việt Nam thời kháng chiến là:
- Ngoại bang không sang đánh dân Việt để lập thuộc địa.
- Họ hỗ trợ nhân dân Việt Nam đánh lại quân xâm lược ngoại quốc.
Bản chất khác nhau hoàn toàn.
⸻
5. Không có “tiêu chuẩn kép”, chỉ có một tiêu chuẩn rất rõ: Độc Lập và Chính Nghĩa
Tiêu chuẩn để phân biệt rất đơn giản:
- Có bảo vệ Độc Lập Dân Tộc hay không?
- Có giữ được Chủ Quyền hay không?
- Có quay súng vào đồng bào mình để đổi lấy ngai vàng hay không?
Nếu nhờ viện trợ mà:
- Đất nước vẫn là của dân tộc mình.
- Chủ quyền vẫn nằm trong tay người Việt.
- Không biến thành thuộc địa của bất kỳ ai.
Thì đó là liên minh, hợp tác, viện trợ.
Nhưng nếu nhờ viện trợ mà:
- Mở đường cho ngoại bang can thiệp sâu,
- Đem quân ngoài về đánh quân trong nước,
- Và sau đó đất nước rơi vào ách thống trị của chính thế lực đó,
Khuyết danh ST.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét