Trong khi lực lượng cứu hộ đang vật vã kéo từng người khỏi dòng nước xiết, chuyển từng thùng mì, từng chai nước đến vùng cô lập… thì trên mạng, có những người ngồi khô ráo và đòi:
“Sao chưa công bố số người thiệt mạng?”
“Sao không minh bạch thương vong?”...
Cứ như công bố sớm 6 tiếng thì nước rút nhanh hơn. Hay công bố chậm 1 ngày thì người thiệt mạng sẽ sống lại.
Ưu tiên giữa bão rất rõ ràng:
– Cứu người đang còn sống
– Giữ người đang mắc kẹt
– Tiếp tế lương thực thuốc men
– Đảm bảo nơi trú an toàn
Nhưng họ nào quan tâm!
Nước vừa rút, người dân còn đang nhặt lại từng mảnh đồ đạc sót lại… thì bỗng xuất hiện con số lạnh người: 2.257 người qua đời/mất tích. Chỉ gắn cái mác “tin nội bộ” từ cuộc họp Quân uỷ Trung ương hôm qua và thế là đủ để gây hỗn loạn.
Đáng nói hơn: cái nguồn “nội bộ” ấy lại đang vướng kiện vì tung tin giả từ Đức. Nhưng lại tự khoác vai “người nhìn thấu tất cả”, như thể xã hội này đang mê ngủ còn họ là kẻ duy nhất tỉnh táo.
Tuy nhiên, điều nực cười nhất là: cả cái “họp Quân uỷ Trung ương hôm qua” mà họ viện dẫn… không hề tồn tại.
Ngày 25/11, Quân uỷ Trung ương không họp. Lần gần nhất họp là ngày 19/6. Còn 24/11 chỉ là phiên của Thường vụ Quân uỷ, thuộc Bộ Quốc phòng.
Một cuộc họp Quân uỷ thì Tổng bí thư phải chủ trì. Trong khi đó toàn bộ nhân sự chủ chốt đều có lịch công tác kín suốt cả ngày: Tổng bí thư Tô Lâm làm việc ở Quốc hội; Bộ trưởng Phan Văn Giang làm việc với đoàn ĐBQH Thái Nguyên; Chủ tịch nước Lương Cường tiếp Thống đốc Nga rồi họp về bão lũ; Thủ tướng Phạm Minh Chính sáng ở Quảng Ninh, chiều ở TP.HCM.
2.257 người qua đời/mất tích là tin giả độc ác nhưng không bất ngờ.
Bởi việc đầu tiên họ làm, mỗi khi thiên tai ập đến, là lục tìm một ai đó để đổ lỗi. Lỗi của chính quyền, lỗi của khí tượng, lỗi của bất kỳ ai miễn sao họ được đứng trên cao mà chỉ tay xuống.
Và họ chọn đúng thời điểm: bão tiếp theo sắp vào, tinh thần người dân thấp nhất, tin đồn lan nhanh nhất, mạng xã hội khát bi kịch nhất.
Tung đúng lúc = bùng nổ.
Con số càng lớn = càng lan xa.
Mác “nội bộ” = càng dễ tin.
Đó là thao túng được tính toán. Bão lũ, dưới tay họ, không phải thiên tai. Nó là sân khấu.
Và khi một ai đó xem sinh mạng đồng bào như đạo cụ để dựng kịch bản, thì từ khoảnh khắc đó, họ đã đứng ngoài nhân tính.
Thiên tai không phân biệt ai. Nỗi đau không chừa ai. Không cần tranh luận thiện ác. Sự vô cảm của họ đã trả lời thay. Việc của chúng ta chỉ có một: giữ trái tim biết thương người và cái đầu đủ tỉnh táo để không bị thao túng./.
Khuyết danh ST.


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét