Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2025

CÙNG ĐỌC VÀ SUY NGẪM: ĐẢNG, TÔN GIÁO VÀ “ĐỨC TIN CHÍNH TRỊ”!

     Nhân chuyện có vị đại biểu Quốc hội lên tiếng “phản pháo” Nghị quyết 71 của Đảng về một bộ sách giáo khoa, tôi lại suy ngẫm thêm về Đảng Cộng sản, về bản chất của một người cộng sản - và rộng hơn, về cái gọi là “đức tin chính trị”!

Có lần tôi ví von rằng Đảng Cộng sản cũng giống như một tôn giáo. Nói vậy có người phản đối liền: “tôn giáo là mê tín, còn Đảng là đường hướng chính trị, sao ví được?”. Tôi không phản đối họ, vì nếu đem định nghĩa ra đối chiếu thì họ đúng. Nhưng cái tôi nói là "ví von", không phải định nghĩa lại.

Và nếu chịu khó nhìn sâu thêm một chút, ta sẽ thấy có những điểm tương đồng rất thú vị.

Tôn giáo có kinh, có luật, thì Đảng có Cương lĩnh – Điều lệ. Tôn giáo có đấng tối thượng thì Đảng có Chủ nghĩa Mác – Lênin và Tư tưởng Hồ Chí Minh. Tôn giáo coi trọng giác ngộ thì Đảng đặt nặng lý tưởng, niềm tin, sự kiên định. Tôn giáo lo tín đồ hiểu sai giáo lý thì Đảng lo đảng viên suy thoái, lệch lạc, xa rời đường lối.

Đạo nào cũng nhắc “đức tin không có thực hành là đức tin chết”. Đảng cũng nói “Đảng viên mà không còn lý tưởng thì còn lại gì ngoài cái danh xưng?”

Cho nên, khi tôi nói Đảng có nét giống một tôn giáo, tôi muốn nói đến chuyện này: Cái giữ người ta lại không phải cái thẻ đảng, mà là cái gốc bên trong - niềm tin, sự giác ngộ và "sự sống của lý tưởng".

Một dân tộc mất văn hóa là dân tộc chết. Một tôn giáo mất giáo lý là tín đồ hoang mang. Một đảng viên xa rời đường lối Đảng thì, dù còn tên trong danh sách, bản chất đã không còn là đảng viên.

Tôi vẫn tin rằng, một xã hội vận hành theo nguyên tắc công bằng, nhân văn, lấy dân làm gốc - thì dù mang tên gì - nó vẫn mang tinh thần cộng sản dù có thừa nhận hay không. Cũng như một người sống tử tế - dù theo Phật, theo Chúa hay không theo ai - thì họ vẫn chung một thứ đạo: đạo làm người.

Cái quyết định ở đây không phải chiếc áo thầy tu, hay chiếc thẻ đảng. Mà chính là tư tưởng trong đầu, đạo đức trong lòng, và hành vi trong cuộc sống.

Và tôi nghĩ đến những đảng viên đang… “mất dần tiếng nói” trên mạng xã hội... Giờ xã hội mình có một hiện tượng rất lạ là người ngoài Đảng lại đi bảo vệ Đảng trên mạng xã hội; còn không ít đảng viên - tay cầm thẻ đỏ - thì lại im thin thít.

Facebook của họ toàn ăn uống, du lịch, cà phê… trong khi ngoài kia, xã hội đang tranh luận về xét lại lịch sử, chống xuyên tạc Đại hội 14, phản bác bẻ lái tư tưởng của Đảng.

• Nếu không viết được - thì chia sẻ.

• Nếu không phân tích được - thì like, share báo chí chính thống.

Còn đảng viên mà đứng nhìn mạng xã hội thành chiến trường, mà mình thì đứng ngoài như khách qua đường… thì xin lỗi, đó chính là kiểu đảng viên mà Trung ương gọi là “thờ ơ chính trị”.

Và đảng viên thờ ơ chính trị thì vô ích cho Đảng, vô dụng cho xã hội, và vô tình với nhân dân.

Đảng không cần “đảng viên danh nghĩa”, Đảng cần những người có đức tin chính trị thật sự.

Một người khoe thẻ đảng nhưng không hiểu đường lối Đảng, không bảo vệ quan điểm của Đảng, không sống theo đạo đức của Đảng - thì khác gì một người mặc áo thầy tu mà không biết kinh - không hiểu kinh, không giữ giới?

Cái áo không làm nên thầy tu. Cái thẻ không làm nên đảng viên. Cái làm nên con người là niềm tin, hiểu biết và hành động.

Cũng như thế, cái làm nên người cộng sản không phải là thẻ, mà là tư tưởng Mác - Lênin, đạo đức Hồ Chí Minh, và sự gắn bó với nhân dân.

Khi một đại biểu Quốc hội đứng lên phát biểu trái với Nghị quyết 71 của Bộ Chính trị, tôi không trách họ vì họ nói khác tôi, mà tôi chỉ buồn vì ở đâu đó, cái gốc - cái lý tưởng - cái giác ngộ chính trị của họ có vẻ không còn đứng ở đúng vị trí của người cộng sản nữa.

Một người cộng sản thật sự không đứng lệch hướng. Một người cộng sản thật sự càng không “đối lập” lại chính Đảng của mình. Và một đảng viên thật sự - khi xã hội cần tiếng nói - thì không thể im lặng./.
Yêu nước ST.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét