Sau bài viết chia sẻ về việc cách tôi xử lý cấp cứu cho một ca bệnh nhân làm loạn vì tự rút sonde tiểu, chảy máu, tổn thương niệu đạo, bên cạnh những lời động viên, tôi nhận được một gáo nước lạnh từ chính đồng nghiệp:
"Một thằng quậy bác xử lý kiểu này nó kéo một chục thằng quậy tiếp nhá. Bác làm vậy đừng tưởng là hay. Ăn no bớt báo đi ông!"
Một vài comment khác kiểu "Ông này thích làm màu..."
Đau. Nhưng tôi hiểu vì sao bạn ấy nói vậy. Sự bức xúc ấy không tự nhiên mà có. Nó tích tụ từ những lần chúng tôi phải nghe những câu chuyện rỉ tai nhau trên xe bus, ngoài quán nước: "Bây giờ đến viện cứ phải làm ầm lên, chửi bới lên thì chúng nó mới làm nhanh cho mình. Chứ hiền lành là đợi đến tối!"
Và hậu quả là gì?
Một em đồng nghiệp kể với tôi trong ấm ức: "Anh ạ, có những người họ quá đáng lắm. Lần nào đến cũng kêu gào 'tôi đau lắm, tôi sắp chết rồi' để đòi chen ngang siêu âm, chụp chiếu. Mà mình thì làm liên tục, tối mắt tối mũi ra. Nhưng khi khám xong, thấy không sao thì họ thay đổi thái độ ngay, cười nói như chưa từng có cuộc chia ly."...vv
LÀM ƠN, ĐỪNG BIẾN BỆNH VIỆN THÀNH CÁI CHỢ!
Tôi viết những dòng này, không phải để thanh minh cho mình, mà để chúng ta - cả nhân viên y tế và người bệnh - cùng nhìn lại một thực tế đau lòng.
1. Với nhân viên y tế: Chúng tôi cũng là con người. Chúng tôi được đào tạo để cứu người, chứ không được đào tạo để chịu đựng bạo lực ngôn từ hay những chiêu trò "ăn vạ". Áp lực của chúng tôi không chỉ là con dao mổ, là đơn thuốc, mà còn là sự an toàn. Làm sao một bác sĩ có thể cầm dao mổ chính xác khi ngoài cửa phòng mổ là tiếng chửi bới, đe doạ? Khi bạn cố làm ầm lên, có thể bạn được khám trước vài phút (vì chúng tôi muốn giải quyết cho xong để bảo vệ những bệnh nhân khác), nhưng bạn đã giết chết cảm xúc và nhiệt huyết của người thầy thuốc dành cho bạn. VÀ BẠN SẼ BỊ VÀO DANH SÁCH ĐEN; khi bạn làm loạn để được ưu tiên quá đáng thì bạn sẽ không còn được trân trọng như những bệnh nhân khác nữa.
2. Sự nhầm lẫn tai hại về "Ưu tiên". Trong Y khoa, chúng tôi ưu tiên theo TÌNH TRẠNG BỆNH, không ưu tiên theo ÂM LƯỢNG GIỌNG NÓI.
Một người im lặng, mặt tái nhợt vì chảy máu trong ổ bung sẽ được cấp cứu ngay lập tức.
Một người la hét ầm ĩ vì đau sỏi thận (dù rất đau) nhưng sinh hiệu ổn định, vẫn sẽ phải chờ sau ca ngưng tim. Đó là quy tắc sinh tử... ĐỪNG DẠY CÁC BÁC SĨ "Thế nào là cấp cứu?".
Xin đừng dùng tiếng ồn để ép chúng tôi phá vỡ quy tắc an toàn đó.
VẬY TẠI SAO TÔI LẠI CHỌN CÁCH XỬ LÝ ÔN HOÀ Ở CA TRƯỚC?
Quay lại câu chuyện "ông già rút sonde tiểu". Tôi không nhượng bộ vì ông ấy làm ầm ĩ. Tôi chọn cách "Lạt mềm buộc chặt". Nếu lúc đó tôi cứng nhắc gọi bảo vệ, lập biên bản, có thể tôi thắng về LÝ (thắng rồi bạn được gì? Sẽ vẫn là sự sứt mẻ mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân; và nhiều sự việc khác nữa), nhưng người bệnh sẽ tiếp tục hoảng loạn, huyết áp tăng vọt, nguy cơ chảy máu càng nặng nề hơn. Tôi xử lý xong phần "Thân", khi họ bình tĩnh lại, tôi mới giáo dục lại phần "Tâm". Và kết quả là họ đã hiểu, đã xin lỗi.
Sự thật thì bệnh nhân họ cũng lo mà; mình cứ đặt mình ở vị trí của bệnh nhân; bớt đi cái nóng nảy một chút, nghĩ cho nguời bệnh một chút; cố gắng dung hoà.. mọi chuyện sẽ tốt thôi.
Những trường hợp "chí phèo", thích làm loạn thực ra chỉ là con sâu làm rầu nồi canh. Tôi vẫn tin đại đa số người bệnh đều rất hiểu chuyện và tôn trọng bác sĩ.
Nhưng tôi mong rằng, tư duy "Làm ầm lên để được việc" hãy chấm dứt.
Xin hãy tôn trọng quy trình sàng lọc cấp cứu.
Xin hãy trung thực với tình trạng bệnh của mình.
Và xin hãy để cho bác sĩ chúng tôi được làm việc trong một môi trường an toàn, nơi mà sự tôn trọng là liều thuốc đầu tiên chúng ta trao cho nhau.
Chúng tôi muốn cứu người, muốn tận hiến. Nhưng xin đừng bắt chúng tôi phải "gồng mình" đối phó với những chiêu trò.
Hãy tôn trọng lẫn nhau, giữ mối quan hệ tốt đẹp thầy thuốc và nhân dân.
Môi trường ST.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét