Thứ Hai, 16 tháng 8, 2021

ĐỪNG SO SÁNH TALIBAN VỚI QUÂN GIẢI PHÓNG MIỀN NAM VIỆT NAM!


     Xung quanh câu chuyện Taliban sắp đưa quân vào Kabul, giành quyền kiểm soát hoàn toàn Afghanistan, có một vài chuyện đáng nói và đáng bàn ở đây.

Một chính quyền thân Mỹ và đồng minh bị sụp đổ, một hệ thống mục rỗng được hậu thuẫn từ A đến X sắp tan nát, một thất bại khá rõ ràng của phía Mỹ, nhiều người hả hê về chiến thắng này của phía Taliban. Thực ra sự hả hê này có nguyên do, vì không phải ai cũng ưa Mỹ và những việc Mỹ làm ở Trung Đông hay bất cứ nơi nào trên thế giới.

Tuy nhiên, nhiều người “vui không đúng nơi, đùa không đúng lúc”, khi so sánh quân đội Taliban với Quân Giải phóng Miền Nam, với những chiến sĩ cộng sản trung kiên chiến đấu vì sự thống nhất Tổ Quốc… Họ chế nhạo những ca từ của bài hát cách mạng như: Trường Sơn Đông Trường Sơn Tây, Tiến về Sài Gòn... và đánh đồng hai cuộc chiến với nhau.

Đúng là có nhiều điểm trùng hợp tại hai cuộc chiến 1975 và 2021, giữa đoàn người tháo chạy khỏi Kabul và Sài Gòn, về những đoàn cơ giới chuẩn bị tiến vào thủ đô, về những chiếc trực thăng vận… Nhưng, hình ảnh là hình ảnh, hình ảnh phản ánh sự việc diễn ra, nhưng không phản ánh đầy đủ bản chất sự vật, sự việc. Chỉ có những kẻ khờ ngốc mới cho rằng bản chất cuộc chiến của Taliban tại Afghanistan giống cuộc chiến thống nhất tại Việt Nam.

Về mặt bản chất, các chiến sĩ thuộc lực lượng giải phóng miền Nam, thống nhất Tổ Quốc không phải là những kẻ khủng bố. Không một lực lượng khủng bố nào được người dân Mỹ ủng hộ qua các phong trào phản chiến, không một lực lượng khủng bố nào được đa phần người dân thế giới ủng hộ - từ phương Tây đến phương Đông, từ châu Mỹ đến châu Á, từ những quốc gia giàu có nhất đến các quốc gia nghèo khó nhất. Không một kẻ khủng bố nào được đường hoàng đàm phán tại Paris. Và trong bản hiệp định Paris được kí kết vào 1973, không có một từ “khủng bố” nào được ghi nhắm vào Việt Nam Dân chủ Cộng hòa hay Cộng hòa miền Nam Việt Nam, không một tờ báo chính thống thế giới nào nhắc về việc: “Mỹ kí kết với quân đội khủng bố”. 


Thực tế trước 1975, không ít lần quân đội giải phóng bị cáo buộc là quân khủng bố bởi truyền thông phương Tây. Nhưng, cáo buộc này chỉ đến từ phía truyền thông, không phải là lời cáo buộc chính thức đến từ các chính phủ hợp pháp của các quốc gia trên thế giới. Nghĩ một cách đơn giản như thế này, không một quốc gia nào muốn bị mang tiếng là hỗ trợ khủng bố công khai cả, họ hỗ trợ Việt Nam công khai, tức là tin tưởng vào cuộc đấu tranh của nhân dân Việt Nam.

Các bạn đem Taliban ra so sánh với quân Quân Giải phóng Miền Nam, tức là nói thế hệ cha ông vĩ đại của chúng ta là những kẻ khủng bố hay cực đoan? Hả hê vào một chiến thắng của Taliban là quyền của các bạn, vui vì Mỹ thua cũng mặc các bạn, nhưng đừng dùng sự hả hê đó ra rồi lấy thế hệ cha ông của chúng tôi ra để so sánh.


Chủ nghĩa ái quốc khác với chủ nghĩa cực đoan! Chiến đấu vì Tổ Quốc khác với chiến đấu vì tôn giáo hay tranh đoạt quyền lực!

Xét về mặt tổ chức quân đội, chính Tổng thống Joe Biden từng khẳng định rằng quân đội Taliban không có cửa gì so sánh với quân đội Bắc Việt - chỗ này xin đính chính lại, không phải quân đội Bắc Việt mà là quân đội giải phóng miền Nam, là lực lượng từ các vùng miền Tổ Quốc. Thiệt hại nhân mạng của Mỹ trong 20 năm tại Afghanistan là khoảng 2400 binh lính thiệt mạng, 20 ngàn binh lính bị thương, chỉ bằng 1/25 so với những thiệt hại tại chiến trường Việt Nam, với khoảng 58 ngàn binh lính thiệt mạng 305 ngàn lính bị thương. Trong khi đó, số lượng bom mìn mà Mỹ ném xuống Afghanistan chỉ bằng 1/70 so với những gì đã ném xuống Việt Nam. Thiệt hại nhân mạng dân thưởng tại Afghanistan vào khoảng 50 ngàn người, còn tại Việt Nam là vào khoảng 2 triệu người.

Tức là sao? Việt Nam chịu tổn thất nhiều hơn, bị phá hủy nhiều hơn, nhưng vẫn gây ra cho Mỹ và đồng minh nhiều thiệt hại hơn. Mà hơn không phải hơn một vài lần, mà từ hàng chục lần trở nên. Vì vậy, so sánh hai cuộc chiến với nhau rất là khập khiễng. Đó là một hành vi hạ thấp sức nặng chiến thắng của dân tộc ta, hạ thấp những gì mà nhân dân ta đã phải chịu đựng trong chiến tranh.


Cuộc chiến của chúng ta là cuộc chiến thống nhất, không phải là một cuộc chiến tranh giành quyền lực hay sức ảnh hưởng, không phải là một cuộc chiến vì tôn giáo. Hiệp định Paris ghi rõ ràng các nước phải tôn trọng chủ quyền, lãnh thổ Việt Nam, không can thiệp vào quyền tự quyết của dân tộc Việt Nam. Ngay khi tuyên bố thành lập, có tới 23 quốc gia công nhận Chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam, và khoảng 50 quốc gia khác đặt những liên hệ ngoại giao. Tính chính nghĩa chúng ta có, sự ủng hộ quốc tế chúng ta có, sự thừa nhận quốc tế chúng ta có. Hà cớ gì mà đem ra so sánh với Taliban, một tổ chức mà chưa có bất cứ một quốc gia nào công khai ủng hộ hay công nhận tính chính danh?

Mục tiêu tối thượng của Quân Giải phóng miền Nam, hay của quân đội nhân dân Việt Nam, là thống nhất và bảo vệ Tổ Quốc, giúp nhân dân có áo mặc, cơm ăn, mọi người bình đẳng. Quân Giải phóng miền Nam không buôn bán ma túy, không bị cáo buộc các tội ác diệt chủng, có cương lĩnh chính trị rõ ràng, có tổ chức chặt chẽ.


Yêu nước, phải bằng một thái độ tôn trọng lịch sử và tiền nhân. Yêu nước phải dựa trên những suy nghĩ chín chắn, rõ ràng, rành mạch. Yêu nước, không được xây dựng dựa trên những khó khăn của một quốc gia khác.

Yêu nước, không phải dựa trên sự hả hê về việc thất bại của một quốc gia cựu thù./.


Yêu nước ST.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét