Bài báo
“Cần, kiệm, liêm, chính” của Bác Hồ nhằm răn dạy cán bộ về đạo đức, khi Nhà
nước Việt Nam Dân chủ cộng hòa còn non trẻ, toàn quốc kháng chiến trường kỳ. Từ
đó đến nay, những thành tựu to lớn, vĩ đại mà Nhà nước và nhân dân ta đạt được
có phần quan trọng là nhờ thực hành cần, kiệm, liêm, chính.
“Một dân tộc
biết cần, kiệm, biết liêm, là một dân tộc giàu về vật chất, mạnh về tinh thần,
là một dân tộc vǎn minh tiến bộ”, đó là nội dung trong bài báo “Cần, kiệm,
liêm, chính” của Bác Hồ viết năm 1949. Trong đó, “Liêm là trong sạch, không
tham lam” - thật đơn giản, dễ hiểu, dễ học và dễ làm theo. Bác dạy sâu sắc như
vậy, nhưng thực hiện không dễ, vì trong cuộc sống có biết bao nhiêu cám dỗ, cạm
bẫy rình rập, nhất là đối với những người có quyền thế, chức vụ, địa vị mà mỗi
lời nói, quyết định của họ đều có ảnh hưởng đến nhiều người, thậm chí đến cả
cộng đồng.
Hiện nay,
trong xã hội đang phổ biến một tư duy rằng, hễ là người có quyền, có danh thì
có lợi, kể cả cái lợi ích đến từ những hành vi vi phạm pháp luật. Thế nên, có
nhiều cán bộ, đảng viên đã bị xử lý vì sa ngã trước cái lợi bất chính. Trong số
ấy cũng có những người trước cái lợi nhỏ thì có thể từ chối được, nhưng với
những cái lợi cực lớn như hàng trăm, hàng nghìn tỷ đồng “lại quả” từ các dự án
thì đã đánh mất mình.
“Một dân tộc
biết cần, kiệm, biết liêm” là ước mong của Bác Hồ và của tất cả chúng ta. Đó là
dân tộc mà từ người già đến trẻ, từ cán bộ đến người dân, từ công chức, viên
chức đến tiểu thương, công nhân, nhà khoa học... đều chăm chỉ, cần cù lao động
và sống bằng thu nhập chính đáng. Vì vậy, muốn giữ được thanh danh thì phải tự
rèn giũa để có đủ bản lĩnh, phẩm chất mà từ chối những cái lợi không chính
danh, cái lợi bất minh, phi pháp, ngõ hầu giữ lấy phẩm cách liêm khiết, trong
sạch của bản thân mình.
Biết là
không dễ nhưng không thể để tình trạng bất liêm, tham nhũng có nguy cơ lan tràn
trở thành phổ biến trong xã hội. Điều đó sẽ làm thoái hóa cả một thế hệ cán bộ
và tạo ra hậu quả lâu dài đối với hệ thống chính trị.
Vì thế,
trước hết, làm sao để quan chức, công chức, những người có quyền lực hay dựa
vào quyền lực không thể, không muốn, không dám và không cần tham nhũng, bất
liêm, bất chính. Cần phải có một hệ thống đa chiều, vững chắc, bao gồm cả giáo
dục đạo đức, hệ thống pháp luật nghiêm minh, nghiêm ngặt và sự giám sát có hiệu
quả của xã hội.
Các quy
trình ra quyết định, quá trình thực thi, nhất là trong các hoạt động kinh tế
cần phải được công khai và minh bạch để mọi người có thể theo dõi và giám sát.
Công nghệ thông tin có thể được sử dụng để tạo ra các hệ thống giám sát tự động
và công khai.
Cần phải có
các kênh thông tin cho phép và bảo vệ người dân tố cáo về những hành vi tham
nhũng mà không sợ bị trù dập. Báo chí và các tổ chức xã hội cũng cần được
khuyến khích để đưa ra những báo cáo điều tra về tham nhũng, tiêu cực.
Sau cùng,
mỗi quan chức, công chức, viên chức cần phải tự giác tuân thủ đạo đức nghề
nghiệp và kỷ luật bản thân. Họ cần phải nhận thức được rằng: Việc giữ gìn phẩm
chất liêm khiết không chỉ là lợi ích cá nhân mà còn là trách nhiệm với cộng
đồng và xã hội; rằng khi họ đút túi một đồng tiền tham nhũng thì có nghĩa ai đó
đang nghèo khổ, bệnh tật ngoài kia phải đóng thêm một đồng viện phí, học phí...
Quan chức
phải xem sự liêm chính của bản thân như là sinh mệnh chính trị của mình. Không
cần tham nhũng hại dân mà ngược lại, đồng cam cộng khổ, chia sẻ ngọt bùi với
nhân dân, họ vẫn có thể có được một cuộc đời đầy đủ hạnh phúc, thanh liêm và
nhiều giá trị.
Bài báo “Cần, kiệm, liêm, chính” của Bác Hồ nhằm răn dạy cán bộ về đạo đức, khi Nhà nước Việt Nam Dân chủ cộng hòa còn non trẻ, toàn quốc kháng chiến trường kỳ. Từ đó đến nay, những thành tựu to lớn, vĩ đại mà Nhà nước và nhân dân ta đạt được có phần quan trọng là nhờ thực hành cần, kiệm, liêm, chính. Thực tế hiện nay đã cho thấy, những ai không thực hiện lời dạy đó đến nơi đến chốn đã phải trả giá. Đó cũng là bài học đạo đức quý báu đối với mỗi chúng ta, không chỉ riêng với quan chức./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét