Trên
cơ sở phân tích tư tưởng Hồ Chí Minh về vai trò, nội dung công tác đánh giá cán
bộ, bài viết phân tích sự vận dụng của Đảng và đề xuất 5 giải pháp nhằm nâng
cao chất lượng công tác đánh giá cán bộ, góp phần nâng cao chất lượng công tác
cán bộ của Đảng ta hiện nay.
Sinh thời, Chủ tịch Hồ Chí Minh
rất quan tâm đến khâu đánh giá cán bộ (ĐGCB), bởi có đánh giá đúng mới có cơ sở
để thực hiện tốt các khâu trong công tác cán bộ, nhất là bố trí, sử dụng cán
bộ.
ĐGCB là hoạt động của cấp uỷ,
tổ chức đảng, người đứng đầu nhận xét, đánh giá theo hệ tiêu chí đã xác định
như phẩm chất chính trị, đạo đức cách mạng, chuyên môn nghiệp vụ, năng lực tổ
chức thực tiễn và mối quan hệ ứng xử với quần chúng nhân dân. Theo Hồ Chí Minh
để đánh giá đúng cán bộ cần phải “Hiểu biết cán bộ”. Có nắm được những ưu
khuyết điểm, kết quả thực hiện nhiệm vụ, năng lực sở trường, xu hướng phát
triển, tâm tư nguyện vọng và giữ mối liên hệ với nhân dân của cán bộ thì mới có
cơ sở để đánh giá chính xác cán bộ.
Để đánh giá đúng cán bộ, theo
Hồ Chí Minh, chủ thể đánh giá phải nắm vững phương pháp biện chứng, lịch sử cụ
thể. Bởi theo Người, “Trong thế giới cái gì cũng biến hoá. Tư tưởng của người
cũng biến hoá. Vì vậy, xem xét cán bộ, quyết không nên chấp nhất, vì nó cũng
phải biến hoá”. Người đã đưa ra sự so sánh hai mẫu hình cán bộ, có người khi
trước theo cách mạng mà nay lại phản cách mạng. Có người khi trước không cách
mạng mà nay lại tham gia cách mạng; rằng cũng có cán bộ đến nay chưa bị sai
lầm, nhưng chắc gì sau này không phạm sai lầm. Nhờ nắm vững phương pháp biện
chứng, nhận diện chính xác bản chất của người cán bộ nên Hồ Chí Minh dễ dàng
nhận biết những cán bộ hay khoe khoang, a dua, tìm việc nhỏ mà làm, tránh việc
khó, trước mặt thì theo mệnh lệnh, sau lưng thì trái mệnh lệnh… Ai cứ cắm đầu
làm việc… ăn nói ngay thẳng, không che giấu khuyết điểm của mình, không ham
việc dễ, tránh việc khó… những người như thế, dù công tác kém một chút cũng là
cán bộ tốt”. Do đó, Hồ Chí Minh yêu cầu “Xem xét cán bộ không chỉ xem ngoài mặt
mà còn phải xem xét tính chất của họ. Không chỉ xem một việc, một lúc mà phải
xem toàn cả lịch sử, toàn cả công việc của họ”.
Theo Hồ Chí Minh, ĐGCB phải
toàn diện, không phiến diện chủ quan. Do bản chất con người là tổng hoà các mối
quan hệ xã hội nên ĐGCB phải toàn diện - đây là căn cứ khoa học để thực hiện
tốt các khâu trong công tác cán bộ. Khi ĐGCB phải căn cứ vào các nội dung/tiêu
chí đó như phẩm chất chính trị, đạo đức cách mạng, trình độ chuyên môn nghiệp
vụ, năng lực tổ chức thực tiễn, kết quả hoàn thành nhiệm vụ, quan hệ ứng xử có
gần gũi với nhân dân hay không. ĐGCB không chỉ làm cơ sở cho khâu quy hoạch tạo
nguồn, đào tạo, bồi dưỡng mà trong khâu đề bạt, bổ nhiệm cán bộ cũng phải xem
xét, đánh giá. Hồ Chí Minh chỉ dẫn: “Trước khi cất nhắc cán bộ, phải nhận xét
rõ ràng. Chẳng những xem xét công tác của họ, mà còn phải xét cách sinh hoạt
của họ. Chẳng những xem xét cách viết, cách nói của họ, mà còn phải xem xét
việc làm của họ có đúng với lời nói, bài viết của họ hay không… Ta nhận họ tốt,
còn phải xét số nhiều đồng chí có nhận họ tốt hay không”. Trong các nội dung
đó, theo Bác Hồ đức là gốc, tài là quan trọng; có tài mà không có đức là người
vô dụng, có đức mà không có tài thì làm việc gì cũng khó.
Theo Hồ Chí Minh, đánh giá cán bộ phải xuyên suốt, đa
chiều
Từ thực tiễn hoạt động cộng với
sự trải nghiệm của mình, Hồ Chí Minh chỉ rõ chủ thể đánh giá có nhân cách, càng
ít khuyết điểm, công tâm, khách quan thì ĐGCB càng chính xác. Người đúc kết:
“Mình càng ít khuyết điểm thì cách xem xét cán bộ càng đúng”. “Đã không tự biết
mình thì khó mà biết người, vì vậy muốn biết đúng sự phải trái ở người ta, thì
trước phải biết đúng sự phải trái của mình”. Nhận diện những lực cản của nền
sản xuất nhỏ, Hồ Chí Minh đúc kết sâu sắc khi cán bộ, đảng viên sa vào căn bệnh
chủ nghĩa cá nhân, mất đoàn kết, bè cánh sẽ dẫn tới lệch chuẩn “Tự cao tự đại;
Ưa người ta nịnh mình; Do lòng yêu, ghét của mình mà đối với người, đem một cái
khuôn khổ nhất định, chật hẹp mà lắp vào tất cả mọi người khác nhau”. Đó là căn
nguyên “không bao giờ thấu rõ cái mặt thật của những cái mình trông”. Đó là
logic dẫn tới hệ quả “Ai hợp với mình thì dù người xấu cũng cho là tốt, việc dở
cũng cho là hay, rồi che đậy cho nhau, ủng hộ lẫn nhau” làm nhiễu thang giá trị
đánh giá và sử dụng cán bộ của Đảng ta.
Theo Hồ Chí Minh để đánh giá
chính xác cán bộ cần tham khảo ý kiến của dân chúng. Từ thực tiễn lãnh đạo,
quản lý, Người yêu cầu “Việc gì cũng phải học hỏi và bàn bạc với dân chúng,
giải thích cho dân chúng”. Bởi dân chúng không chỉ thấy những ưu điểm, thành
tích mà họ còn thấy rõ những khuyết điểm, hạn chế của cán bộ. “Cán bộ nào tốt,
cán bộ nào xấu, cán bộ nào có lầm lỗi mà có thể sửa đổi, ai làm việc gì hay,
việc gì quấy, dân chúng cũng do cách so sánh đó, mà họ biết rõ ràng”. Bởi vậy,
khi ĐGCB, bổ nhiệm cán bộ cần tham khảo ý kiến nhân dân là hết sức cần thiết để
giúp cấp uỷ, tổ chức đảng, người đứng đầu có thêm thông tin để đánh giá chính
xác. Các cấp ủy, tổ chức đảng cần “Dựa vào ý kiến dân chúng mà sửa chữa cán bộ
và tổ chức của ta”.
Quán triệt tư tưởng Hồ Chí Minh
về ĐGCB, trong các nhiệm kỳ gần đây Đảng ta luôn coi trọng khâu ĐGCB, đã bám
sát hệ tiêu chuẩn, kết quả công tác làm thước đo đánh giá; kết hợp chặt chẽ các
kênh, các phương pháp để đánh giá. Nhờ đó đã góp phần nâng cao chất lượng công
tác cán bộ của Đảng. Tuy nhiên, công tác ĐGCB còn bộc lộ những hạn chế, khuyết
điểm, đó là một số cấp uỷ ĐGCB còn chung chung, cảm tính, chưa lượng hoá các
tiêu chí để đánh giá. Vẫn còn hiện tượng “yêu nên tốt, ghét nên xấu”, có trường
hợp còn nhầm lẫn giữa hiện tượng và bản chất khi ĐGCB; một số ít cấp uỷ, người
đứng đầu chưa lấy kết quả thực hiện nhiệm vụ làm thước đo chủ yếu…
Sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét