Những năm gần đây, ở Việt Nam, cũng
như trên thế giới, có ý kiến cho rằng, “toàn cầu hóa” đang chững lại; thậm chí
có ý kiến đề cập đến “phi toàn cầu hóa”. Luồng ý kiến này nhấn mạnh đến xu hướng
gia tăng hoạt động bảo hộ ở nhiều nước trên thế giới, đến cuộc chiến thương mại
Mỹ - Trung Quốc và những tranh chấp về thương mại giữa các trung tâm kinh tế
lớn của thế giới, đến việc Mỹ đe dọa rút và đã rút khỏi một vài định chế quốc
tế... Do vậy, câu hỏi đặt ra hiện nay là phải chăng toàn cầu hóa đang chững
lại? Việc trả lời câu hỏi này là một trong những cơ sở căn bản để Đại hội XIII
của Đảng hoạch định đường lối phát triển đất nước trong những năm tiếp theo.
Xét về bản chất, “toàn cầu hóa” là
quá trình hình thành nên “cái toàn cầu”, phân biệt với “cái khu vực” (chỉ liên
quan đến những khu vực địa - kinh tế - chính trị nhất định trên thế giới), “cái
phe, khối” (chỉ liên quan đến các tập hợp lực lượng trên thế giới), “cái quốc
gia - dân tộc” (chỉ liên quan đến từng đất nước). Xã hội loài người ngày nay,
với nền kinh tế thế giới, nền chính trị thế giới và nền văn minh nhân loại, cho
thấy toàn cầu hóa đã tiến rất xa và sâu rộng; đồng thời, khẳng định “toàn cầu
hóa” thực sự là một xu thế khách quan, không thể đảo ngược. Điều rõ ràng là, dù
còn rất nhiều hạn chế, khiếm khuyết hay khuyết tật... trong cả ba hệ thống lớn
nói trên, nhưng nhu cầu phát triển nội tại, tự thân của xã hội loài người chính
là gốc rễ quy định xu thế toàn cầu hóa. Điều đáng chú ý là tiến trình toàn cầu
hóa không diễn ra một cách tuyến tính, mà có những bước nhảy vọt, gắn với các
cuộc cách mạng trong lực lượng sản xuất xã hội loài người. Có thể khẳng định
rằng, trong thời gian tới, khi cuộc Cách mạng công nghiệp lần thứ tư (Cách mạng
công nghiệp 4.0) bùng nổ, nhất định sẽ có bước nhảy vọt mới trong tiến trình
toàn cầu hóa, toàn cầu hóa hoàn toàn không chững lại.
Sự gia tăng các hoạt động bảo hộ
trong những năm gần đây không đồng nghĩa với việc chia cắt thị trường thế giới
thành những thị trường quốc gia hay phe, khối biệt lập, không làm đứt đoạn các
dòng đầu tư xuyên quốc gia, không làm mất đi các vấn đề toàn cầu nảy sinh trong
quá trình phát triển kinh tế thế giới mà việc giải quyết chúng đòi hỏi phải
tăng cường hợp tác và những nỗ lực chung của cộng đồng quốc tế. Có chăng, chủ
nghĩa bảo hộ chỉ đặt ra những “trở ngại” mới về thuế quan và phi thuế quan cho
lưu thông hàng hóa, dịch vụ và đầu tư, mà những trở ngại này luôn tồn tại trong
tiến trình toàn cầu hóa. Những số liệu thống kê của thế giới về thương mại và
đầu tư cho thấy rất rõ rằng, bất chấp sự gia tăng của các hoạt động bảo hộ
trong những năm gần đây, thương mại thế giới và đầu tư quốc tế vẫn tăng lên.
Việc hình thành “cái toàn cầu” trong
quá trình toàn cầu hóa kéo theo việc ra đời các định chế toàn cầu, như Liên hợp
quốc và các tổ chức thuộc Liên hợp quốc, Tổ chức Thương mại thế giới (WTO),
Ngân hàng Thế giới (WB), Quỹ Tiền tệ quốc tế (IMF)... Các định chế này không
phải là “nhất thành, bất biến”, cơ chế hoạt động của chúng phải luôn cần đổi
mới, cập nhật cho phù hợp với từng giai đoạn phát triển của “cái toàn cầu”. Đây
là sự thích nghi, bảo đảm sức sống, nâng cao tính hiệu quả của các định chế
quốc tế, chứ không phải và càng không thể ngăn cản tiến trình toàn cầu hóa.
Bước phát triển mới của toàn cầu hóa gắn với sự bùng nổ của cuộc Cách mạng công
nghiệp 4.0 tất yếu kéo theo những đổi mới, cải tổ, cải cách các định chế toàn
cầu hiện có và có thể ra đời những định chế quản trị toàn cầu mới.
HAIVAN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét