Một trong những biểu hiện suy thoái cả về tư tưởng
chính trị và đạo đức, lối sống của một bộ phận cán bộ, đảng viên đã được Nghị
quyết Hội nghị Trung ương 4 (khóa XII) chỉ ra là: “Không còn ý thức hết lòng vì
nước, vì dân”; “thờ ơ, vô cảm, thiếu trách nhiệm trước những khó khăn, bức xúc
và đòi hỏi chính đáng của nhân dân”.
Không chỉ vậy, một số cán bộ, đảng viên thời nay còn có biểu hiện mị dân, “vì dân suông”, từ đó tạo khoảng cách với dân, gây mất niềm tin trong nhân dân. Do đó, chúng ta phải đấu tranh, phòng ngừa, ngăn chặn những biểu hiện vô cảm, “vì dân suông” để góp phần xây dựng đội ngũ cán bộ, đảng viên trung thành, mẫn cán, thật sự vì dân, vì nước.
Phê phán thói tiền hậu bất nhất, nói nhiều làm ít,
dân ta có câu ca dao: “Nói chín thì phải làm mười/ Nói mười làm chín, kẻ cười
người chê”. Hàm ý sâu sắc hơn, câu ca dao muốn nhắn nhủ, nhắc nhở con người
phải luôn coi trọng giữ gìn chữ “tín”, nói đi đôi với làm; còn nếu ai mà nói
nhiều hơn làm, dù làm chỉ kém nói một chút thôi thì cũng đáng coi thường, chê
trách.
Thời nay, một số cán bộ, đảng viên có biểu hiện chỉ
nói mà không làm, chỉ hứa rồi để đấy, chỉ thề thốt mà không hành động, người
dân gọi đó là những kẻ nói suông, hứa suông, thề suông.
Những biểu hiện “vì dân suông” trong một bộ phận
cán bộ, đảng viên diễn ra khá tinh vi. Có cán bộ gần dân mà vẫn không hiểu lòng
dân. Những cán bộ này tuy đến với dân, nhưng chỉ tuyên truyền, vận động, giải
thích cho dân theo ý chỉ đạo áp đặt của mình mà không thành tâm lắng nghe tâm
tư, nguyện vọng của dân. Giả sử nếu có lắng nghe thì cũng “nghe để biết”, nhưng
thực chất là bỏ ngoài tai, không tìm cách giải quyết thấu đáo những ý kiến, băn
khoăn, vướng mắc của dân và cả những mong muốn chính đáng của bà con. Trong
cuộc tiếp xúc cử tri ngày 14-10-2023 tại Hà Nội trước kỳ họp thứ sáu, Quốc hội
khóa XV, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng nhắc nhở cán bộ, đảng viên nói chung, đại
biểu Quốc hội và HĐND nói riêng cần khắc phục bệnh hình thức, khi tiếp xúc, đối
thoại với dân thì phải “tuyệt đối tránh tình trạng hình thức, ngồi ra vẻ chú ý
lắng nghe nhưng lại không nghe”.
Ngoài ra còn có những cán bộ tuy bề ngoài gần dân
mà thực chất lại sống xa dân. Số cán bộ này khi gặp dân thì vẫn “mồm năm miệng
mười”, cố gắng không làm mếch lòng người khác, nhưng bản thân và gia đình lại
có một cuộc sống biệt lập, khác xa người dân. Nhờ các mối quan hệ “bôi trơn” và
biết kiếm chác mà họ có nhà to, xe đẹp, thu nhập khủng, gia đình ung dung hưởng
thụ một cuộc sống đề huề trong nhung lụa, mặc cho bao người dân lao động vẫn
quanh năm tảo tần, lam lũ vì miếng cơm, manh áo. Với họ, tiếp xúc với dân chỉ
là nghĩa vụ đơn thuần chứ không thực sự tâm huyết với dân, chung sức đồng lòng
gánh vác bao nỗi lo toan hằng ngày của người dân. Bởi nếu thương yêu quần chúng
cần lao, họ đâu lợi dụng kẽ hở pháp luật, đục nước béo cò để nhăm nhăm vun vén
lợi lộc cho cá nhân, cốt để vinh thân phì gia.
Điều đáng nói, những động thái “vì dân suông”
thường được bao bọc một lớp hào nhoáng, tinh vi mà không phải người dân nào
cũng dễ nhận diện. Hơn nữa, để dễ bề che mắt thiên hạ, bên ngoài thì bao giờ họ
cũng đề cao quan điểm “dĩ dân vi bản” (lấy dân làm gốc) và luôn chủ định làm
một vài việc bề nổi nào đó nhằm vừa tránh bị mang tiếng là không thân thiện với
dân, vừa phần nào lấy lòng dân. Suy cho cùng, một khi cán bộ coi việc gần dân
chỉ là tấm bình phong, là màn kịch để che giấu những mục đích, động cơ thiếu
trong sáng của mình thì đó là một thứ gần dân hình thức, giả dối, thực chất là
mị dân.
Thói vô cảm, “vì dân suông” là một trong những biểu
hiện suy thoái đáng báo động đối với một bộ phận cán bộ, đảng viên. Đề cập vấn
đề này, Đảng ta cho rằng, trong điều kiện hiện nay, nếu không chăm lo một cách
cụ thể, thiết thực đời sống vật chất và tinh thần của nhân dân thì dù có nói
bao nhiêu về quan điểm quần chúng, về quyền làm chủ của nhân dân cũng đều là vô
nghĩa và không có sức thuyết phục.
Sau khi Liên Xô vừa sụp đổ, một số học giả nước này
đã làm cuộc điều tra xã hội học rất đáng suy ngẫm. Trong phiếu điều tra, trả
lời câu hỏi “Đảng Cộng sản Liên Xô đại diện cho ai?", thì có tới 85% ý
kiến cho là đại diện của giới cán bộ quan chức nhà nước quan liêu, chỉ có 11%
cho là đại diện của giai cấp công nhân và nhân dân lao động. Một đảng cộng sản
cầm quyền mà tỷ lệ giới chức quan liêu, xa rời quần chúng, vô cảm với dân lớn
đến mức nghiêm trọng như vậy, thế nên lúc gặp sóng gió không được nhân dân ủng
hộ và bị các thế lực khác tước quyền lãnh đạo cũng không có gì khó hiểu!
Đâu chỉ có chuyện cán bộ sống quan liêu, “vì dân
suông” xảy ra bên Liên Xô, mà ngay ở nước ta cũng cần nhắc lại vụ việc một bộ
phận cán bộ, đảng viên vô cảm, sống xa dân nên để lại một bài học xương máu về
mối quan hệ giữa Đảng, chính quyền và nhân dân. Năm 1997, một bộ phận không nhỏ
nông dân tỉnh Thái Bình tụ tập đông người phản đối cấp ủy, chính quyền có
nguyên nhân chủ yếu là do quyền làm chủ của người dân đã bị vi phạm nghiêm
trọng, chính quyền cơ sở huy động quá sức dân, thậm chí lạm thu nhiều khoản bất
chính, trong khi đó một số cán bộ chủ chốt ở địa phương giàu lên một cách bất
minh và lại có lối sống xa hoa, kệch cỡm, nên càng gây bất bình trong nhân dân.
Sau sự kiện đáng buồn này đã có hơn 2.000 cán bộ, đảng viên vi phạm bị xử lý kỷ
luật, hơn 70% số tổ chức cơ sở đảng phải thay từ một nửa đến hai phần ba cấp
ủy.
Nhắc lại những ví dụ nêu trên để thấy rằng, quần
chúng nhân dân nhìn nhận, đánh giá Đảng chủ yếu là thông qua phẩm chất, tư
cách, đạo đức, lối sống của cán bộ, đảng viên. Nói quần chúng giảm sút lòng tin
đối với Đảng không phải là giảm sút lòng tin đối với lý tưởng, sự nghiệp của
Đảng, mà là đối với những cán bộ, đảng viên đã thoái hóa, hư hỏng và không còn
ý thức hết lòng vì nước, vì dân, nói nhiều làm ít, nói một đằng làm một nẻo,
chỉ biết lo vun vén lợi lộc cho bản thân, gia đình mà không có hành động thiết
thực để góp phần chăm lo cuộc sống ấm no, hạnh phúc cho nhân dân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét