Ngay từ năm 1916, đêm trước của cuộc cách mạng vô sản ở nước Nga, Lênin chỉ rõ: “Không cầm vũ khí bảo vệ nước cộng hòa XHCN, thì chúng ta không thể tồn tại được. Giai cấp thống trị không bao giờ nhường chính quyền cho giai cấp bị trị. Nhưng giai cấp bị trị phải chứng minh trên thực tế rằng họ không những có khả năng lật đổ bọn bóc lột, mà còn có khả năng tự tổ chức, huy động hết thảy để tự bảo vệ lấy mình”; và: “Một cuộc cách mạng chỉ có giá trị khi nó biết tự vệ”. Bởi tự vệ là để bảo vệ chính quyền và bảo vệ các thành quả cách mạng đã giành được là một tất yếu khách quan, mang tính chính nghĩa, đó là một trong những vấn đề có tính quy luật của cách mạng vô sản. Lenin còn cho rằng, “không phải cách mạng có thể biết ngay được cách tự vệ”, vì “cách tự vệ là một khoa học và nghệ thuật của cách mạng, cách mạng chỉ có thể đi tới thành công đến nơi đến chốn khi biết cách tự vệ đúng".
Sau khi tư tưởng “Một cuộc cách
mạng chỉ có giá trị khi nó biết tự vệ” của Lênin ra đời đã bị các thế lực thù
địch, phản động chống phá quyết liệt. Chúng phủ nhận việc bảo vệ thành quả cách
mạng của giai cấp vô sản khi tiến hành cách mạng thành công. Theo chúng, cách
mạng vô sản giành thắng lợi xong không cần lập nên chính quyền nhà nước vì đã
thành công rồi. Để đập tan luận điệu này, ngay sau khi Cách mạng Tháng Mười Nga
thành công, Lenin chỉ rõ: “Kể từ ngày 25-10-1917, chúng ta là những người chủ
trương bảo vệ tổ quốc. Chúng ta tán thành "bảo vệ tổ quốc", nhưng
cuộc chiến tranh giữ nước mà chúng ta đang đi tới, là một cuộc chiến tranh bảo
vệ tổ quốc XHCN, bảo vệ chủ nghĩa xã hội với tính cách là tổ quốc".
Thời gian qua, lợi dụng hệ thống
XHCN thoái trào và sự biến động mau lẹ, khó lường của tình hình thế giới, các
thế lực thù địch, phản động càng ra sức chống phá các nước XHCN còn lại, trong
đó có Việt Nam. Chúng cho rằng hiện nay không cần phải bảo vệ Tổ quốc Việt Nam
XHCN vì không còn kẻ thù xâm lược và nếu có bảo vệ thì chỉ bảo vệ Tổ quốc chứ
không bảo vệ chế độ XHCN. Đây là luận điệu hết sức thâm độc, dễ gây sự ngộ nhận
trong việc thực hiện nghĩa vụ quân sự bảo vệ Tổ quốc Việt Nam XHCN của công dân
Việt Nam hiện nay.
Cả về phương diện lý luận và
thực tiễn đã chứng minh rằng, mọi cuộc cách mạng nổ ra đều gắn với một giai cấp
đứng ở vị trí trung tâm của thời đại và bao giờ vấn đề giành chính quyền cũng
đều là vấn đề cơ bản của mọi cuộc cách mạng gắn với một quốc gia, dân tộc cụ
thể. Như vậy, không bao giờ có Tổ quốc tách rời với một chế độ xã hội, mà bao
giờ cũng gắn chặt với một chế độ xã hội nhất định như chế độ xã hội chiếm hữu
nô lệ, chế độ xã hội phong kiến, chế độ xã hội tư bản chủ nghĩa, chế độ XHCN.
Nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc ở mỗi
thời kỳ lịch sử đều gắn liền với chế độ ở giai đoạn lịch sử, quốc gia, dân tộc
đó. Đáng tiếc là, ngoài sự chống phá của các thế lực phản động, thù địch, một
số người trong nước vẫn ngộ nhận, chủ quan, không thấy hết các nguy cơ của đất
nước và chế độ, không nhận thức được sự thống nhất giữa độc lập dân tộc và chủ
nghĩa xã hội ở nước ta nên có biểu hiện coi nhẹ nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc XHCN;
không nhận thức đầy đủ mối quan hệ biện chứng giữa xây dựng và bảo vệ Tổ quốc
XHCN. Thậm chí một số người Việt Nam tuy mang trong mình dòng máu Lạc Hồng và
đang được hưởng thành quả cách mạng nhưng quay lưng lại với dân tộc, ra sức
công kích, xuyên tạc đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của
Nhà nước, rắp tâm phá hoại thành tựu của công cuộc đổi mới đất nước, cuộc sống
thanh bình của nhân dân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét