Thứ Tư, 12 tháng 11, 2025

CHỐNG XUYÊN TẠC LỊCH SỬ: CÓ KẺ RÊU RAO RẰNG NGUYỄN ANH VÀ LÊ VĂN DUYỆT CÓ “CÔNG LỚN MỞ CÕI PHƯƠNG NAM”, NGHE MÀ BUỒN CƯỜI!

     Khi Nguyễn Ánh còn đang trốn chạy quân Tây Sơn, tá túc để xin cầu viện ở Xiêm La (Thái Lan) thì đất Nam Kỳ lục tỉnh gồm Gia Định, Biên Hòa, Bến Tre, Vĩnh Long, An Giang, Hà Tiên đã thuộc về Đại Việt hơn một thế kỷ rồi! 

Năm 1698, Nguyễn Hữu Cảnh, ông là người Quảng Bình, tướng tài của chúa Nguyễn Phúc Chu (bề tôi của vua Lê) được lệnh đi công tác dài ngày ở phương Nam. 

Ông lập dinh Trấn Biên (Biên Hòa) và Phiên Trấn (Sài Gòn), đặt quan cai trị, tổ chức xã thôn, đưa dân từ Quảng Nam, Quảng Ngãi, Bình Định… vào khai khẩn ruộng hoang. Nhờ Nguyễn Hữu Cảnh, vùng đất vốn thuộc Chân Lạp mới được đưa vào bản đồ Đại Việt, đó mới là mở cõi thật sự!

Sau khi ông mất, người Việt và người Hoa di dân tiếp tục mở rộng. 

Đến thời chúa Nguyễn Phúc Khoát (thế kỷ 18), lãnh thổ Việt đã mở tới Định Tường, Vĩnh Long, Bến Tre, Cần Thơ. Những danh tướng như Trương Phước Du, Nguyễn Cửu Vân, Nguyễn Cư Trinh nối tiếp công cuộc Nam tiến, trấn giữ biên cương, chiêu dân lập ấp, đánh lui quân Chân Lạp. Nguyễn Cư Trinh nổi bật với chủ trương “tằm thực” mở đất dần dần, lấy sức dân mà dựng nước, không gây chiến lớn, thể hiện tầm nhìn sâu xa...

Cuối cùng, vùng Hà Tiên – An Giang được Mạc Cửu và con là Mạc Thiên Tứ khai phá, rồi quy thuận chúa Nguyễn, xác lập chủ quyền Đại Việt ở cực Tây Nam.

Như vậy, từng tấc đất Nam Kỳ Lục Tỉnh là mồ hôi, xương máu của các bậc tiền nhân thời chúa Nguyễn, mà người mở đường vĩ đại nhất chính là Nguyễn Hữu Cảnh.

Còn Nguyễn Ánh và Lê Văn Duyệt sinh sau đẻ muộn thì chỉ thừa hưởng thành quả đã có sẵn, chứ không hề có công mở cõi gì cả. 

Nếu có, thì Nguyễn Ánh có “công mở cõi” cho Vạn Tượng khi chính Lê Huy Chú, một viên quan viết sử trong triều Gia Long thừa nhận, năm Gia Long thứ nhất (1802) đem đất ấy phong cho nước Vạn Tượng: “Trước kia vua từ thành Gia Định ra đánh miền Bắc, quốc trưởng nước Vạn Tượng là Chiêu Ấn nhiều lần cho binh theo quan quân ở miền thượng đạo đi đánh giặc. Khi Bắc Hà đã định, vua lấy đất Trấn Ninh ban cho”.

Trời ơi! Cương thổ chủ quyền đó không chỉ là đất, mà là máu của tổ tiên, là xương của dân phu, nghĩa sĩ qua hàng nghìn năm giữ gìn. Thế mà trong chính sử triều Gia Long chỉ một câu “ban cho Vạn Tượng”, nghe nhẹ hều, một vùng lãnh thổ rộng lớn Khăm Muộn từng thuộc Nghệ An - Thanh Hóa, nơi biết bao thế hệ người Việt từng cắm mốc, dựng trấn, đổ máu để giữ gìn mới có được. 

Hàng loạt triều đại mở cỏi, mở đất bằng mồ hôi, máu, và trí tuệ. Không triều đại nào được phép coi lãnh thổ như vật sở hữu riêng của một dòng họ. Càng không thể lấy đất của dân Việt để đổi lấy ngai vàng cho riêng mình. Cho đất, dâng đất, ban tặng nghĩa là làm mất đất, nghĩa là phản bội tiền nhân suốt mấy nghìn năm mở đất dựng nước và giữ nước. 

Thời Lý, Trần, Lê lấy máu mà mở đất, lấy nhân nghĩa mà chiêu dân mở cõi. Còn Gia Long- Nguyễn Ánh và tay chân của y đem giang sơn đổi ngôi vua. 

Thật đau xót, lịch sử hàng năm nước Việt chưa có ông vua nào coi đất đai của Tổ quốc là món quà để tạ ơn ngoại bang nhưng Gia Long- Nguyễn Ánh và tay chân thân tín của y thì làm ngược lại./.
Khuyết danh ST.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét