Trong công cuộc đổi mới đặt ra rất nhiều nhiệm vụ quan trọng, nặng nề về kinh tế, chính trị, xã hội, văn hóa, quốc phòng, an ninh, đối ngoại. Những nhiệm vụ đó đòi hỏi Ðảng phải không ngừng bổ sung, phát triển Cương lĩnh, đường lối, nâng cao năng lực lãnh đạo, cầm quyền và sức chiến đấu của Ðảng. Nhà nước phải hoàn thiện thể chế, pháp luật theo hướng xây dựng, nâng cao hiệu lực, hiệu quả hoạt động Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa và hệ thống chính trị.
Lợi dụng Quy định này, các
thế lực thù địch, phần tử cơ hội chính trị, phản động lập tức “diễn biến”,
xuyên tạc trên các phương tiện truyền thông quốc tế, blog hải ngoại, mạng xã
hội.
Đài Á châu tự do và nhiều
trang mạng chống phá đăng tải loạt bài với mục đích chính trị, hướng lái cách
mạng Việt Nam rằng “Bỏ độc quyền lãnh đạo mới có thể chấm dứt nạn đảng viên tha
hóa”, họ hà hơi tiếp sức cho nhiều phần tử phản động lưu vong, cơ hội chính trị
trong nước thể hiện quan điểm xuyên tạc rằng: Hiến pháp đã thể hiện mầm mống và
bắt đầu của sự suy thoái, đó là Điều 4 khi cho phép đảng lãnh đạo độc quyền và
tuyệt đối.
Và bản thân bất kể những cái
gì độc quyền sẽ trở nên lạm quyền và lạm quyền thì tất yếu sẽ dẫn đến sự suy
thoái. Họ cũng quy kết, sự độc quyền quá lâu, thiếu minh bạch trong một thời
gian dài nên dẫn tới tình trạng phổ biến là tha hóa đạo đức của cán bộ lãnh
đạo.
Rồi cho rằng, đây là vấn đề
mang tính bản chất của chế độ, vì không có đối trọng quyền lực, không có giám
sát, kiểm soát một cách độc lập, khách quan thì chắc chắn sẽ dẫn đến sự lạm
quyền và tha hóa. Hay Quy định này là cơ hội để thanh trừng nội bộ, loại trừ
phe nhóm, để hủy diệt đối với những người có khả năng tranh giành quyền lực… Để
kết thúc, họ kết luận “Nếu không tỉnh ngộ và có những thay đổi về đường lối
(cách mạng vô sản, độc lập dân tộc gắn liền với chủ nghĩa xã hội) thì Việt Nam
cứ trượt dài theo con đường cũ, ngày càng mất niềm tin, rối loạn xã hội ngày
càng tăng”.
Khi nghiên cứu về vấn đề kiểm
soát quyền lực có thể thấy, mặc dù còn có nhiều quan điểm khác nhau về phương
pháp, cách thức, tính chất được quy định trong hệ thống pháp luật của các quốc
gia, nhưng nhiều học giả quốc tế và trong nước đều thống nhất cho rằng kiểm
soát quyền lực nhà nước đóng vai trò quan trọng và là tất yếu. Không quốc gia
nào có thể phát triển nhanh, ổn định và bền vững nếu quyền lực nhà nước không
được kiểm soát và đảm bảo tính nghiêm minh của pháp luật. Tuy nhiên, trên thực
tế, tình trạng lạm quyền, tha hóa quyền lực vẫn luôn tiềm ẩn và thường xuyên
xảy ra ở bất kỳ quốc gia nào cho dù thể chế chính trị có khác nhau.
Trong một hội thảo quốc tế về
kiểm soát quyền lực và phòng chống tham nhũng (của Viện Nghiên cứu lập pháp -
Quốc hội), bà Eleanor Valentine, chuyên về xây dựng và phát triển năng lực Nghị
viện Hoa Kỳ cho biết, ngay cả ở Mỹ cũng luôn nỗ lực phòng chống tham nhũng, đây
là nhiệm vụ phải được thực hiện một cách toàn diện và tổng thể, bắt đầu từ
những bước phòng ngừa và tăng cường giám sát là vô cùng quan trọng. Chính phủ
có vai trò quan trọng trong việc đề xuất, soạn thảo và hướng dẫn thi hành luật
như ở Việt Nam.
Hay trong công trình nghiên
cứu và cuốn sách “Quyền lực chính trị và kiểm soát dân chủ ở Anh”, nhà nghiên
cứu - học giả Stuart Weir và David Beetham rút ra kết luận, trong hệ thống
chính trị ở Vương quốc Anh, kiểm soát quyền lực là phương thức tốt để đảm bảo
chuẩn mực của nền dân chủ xã hội…
Nói như thế để thấy, kiểm soát quyền lực, phòng chống tham nhũng, phòng
ngừa, ngăn chặn những hành vi vi phạm pháp luật, xa rời chuẩn mực của cán bộ,
công chức là vấn đề được hầu hết các quốc gia quan tâm và có thiết chế quy
định.
Do vậy không thể nói, sự tha
hóa của cán bộ, đảng viên là bản chất của thể chế chính trị ở Việt Nam, việc
ban hành Quy định kiểm soát quyền lực trong công tác cán bộ và chống chạy chức,
chạy quyền là cơ hội để thanh trừng nội bộ, loại trừ phe nhóm, để hủy diệt đối
với những người có khả năng tranh giành quyền lực… như những quy kết xuyên tạc,
ác ý của những phần tử nói trên.
Ở một phương diện khác, thực
tiễn đã chứng minh, người ta không thể nói ở các nước đa đảng thì đảm bảo vấn
đề dân chủ, nhân quyền hơn ở các nước có một đảng (như ở Việt Nam) lãnh đạo;
ngược lại cũng không thể khẳng định ở các quốc gia có một đảng duy nhất lãnh
đạo lại dân chủ, đảm bảo vấn đề quyền con người hơn ở các nước đa đảng. Vấn đề
dân chủ, nhân quyền, thể chế chính trị một đảng hay đa đảng, nhất nguyên hay đa
nguyên ở mỗi nước là tùy thuộc vào hoàn cảnh lịch sử cụ thể của mỗi quốc gia.
Ở Việt Nam, điều kiện lịch
sử, văn hóa, chính trị, xã hội và thực tiễn lịch sử dân tộc, con đường cách
mạng vô sản, độc lập dân tộc gắn liền với chủ nghĩa xã hội là sự lựa chọn của
lịch sử, của Chủ tịch Hồ Chí Minh và của dân tộc Việt Nam. Đây là con đường cách
mạng chân chính, tiến bộ, phù hợp với quy luật phát triển khách quan, đáp ứng
được yêu cầu mong mỏi của nhân dân.
Hơn nữa, Đảng là đội quân
tiên phong của giai cấp công - nông, tầng lớp trí thức, Đảng không có lợi ích
nào khác ngoài lợi ích của dân tộc và nhân dân, vì mục tiêu “dân giàu, nước
mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh”. Do vậy việc Hiến định vai trò lãnh đạo của
Đảng đối với Nhà nước và xã hội trong Điều 4 - Hiến pháp 2013 là hiển nhiên,
phù hợp với tư cách là một đảng chính trị cầm quyền và phù hợp với thông lệ
quốc tế.
Bên cạnh đó không thể phủ
nhận, dưới tác động mặt trái của cơ chế thị trường, một số cán bộ, đảng viên
thiếu tu dưỡng, rèn luyện, suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống,
sa vào chủ nghĩa cá nhân, bị cám dỗ bởi lợi ích vật chất, không làm tròn trách
nhiệm bổn phận của mình trước Đảng, trước dân; việc đánh giá, bố trí, sử dụng
cán bộ còn nể nang, cục bộ; một số cơ chế chính sách đề bạt, bổ nhiệm chưa công
bằng, chưa đầy đủ…
Để đáp ứng yêu của thời kỳ
cách mạng mới, nâng cao năng lực lãnh đạo và sức chiến đấu, việc hoàn thiện chủ
trương, đường lối, quy định nói chung và ban hành Quy định kiểm soát quyền lực
trong công tác cán bộ theo hướng hoàn thiện, bổ sung, cụ thể hóa các Nghị quyết
Ban Chấp hành Trung ương, Bộ Chính trị, Ban Bí thư để xây dựng Đảng thật sự
trong sạch, vững mạnh là hoạt động bình thường, cần thiết, đáp ứng yêu cầu thực
tiễn.
Nói như thế để thấy, các luận
điệu trên là suy diễn, xuyên tạc của những đối tượng cơ hội, phản động, có
nhiều hoạt động chống phá cách mạng Việt Nam, đi ngược lại với lợi ích của dân
tộc, nhân dân, của Đảng, Nhà nước. Vậy âm mưu, thủ đoạn của chúng là gì?
Một là, mục đích của họ là
xóa bỏ Điều 4 - Hiến pháp 2013 quy định vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt
Nam đối với Nhà nước và xã hội, hoạt động trên cơ sở Hiến pháp và pháp luật. Từ
đó lật đổ sự lãnh đạo của Đảng với nền tảng tư tưởng là chủ nghĩa Mác - Lênin,
tư tưởng Hồ Chí Minh và Cương lĩnh, chủ trương, đường lối của Đảng.
Hai là, cổ xúy, thúc đẩy từ
bỏ con đường cách mạng xã hội chủ nghĩa, hướng lái theo con đường tư bản chủ
nghĩa, theo hướng đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập, “xã hội dân sự” ở Việt
Nam. Ba là, tạo cớ diễn biến tình hình chính trị ở nước ta, cố tình xuyên tạc
công tác cán bộ theo kiểu “tung hỏa mù”, “khuấy nước đục, ngư ông đắc lợi” để
tạo ra nhận thức sai lệch trước các thềm Đại hội của Đảng.
Từ đó tạo ra sự hoang mang,
dao động, làm suy giảm niềm tin của nhân dân vào thể chế chính trị, vai trò
lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước, thúc đẩy “tự diễn biến”, “tự chuyển
hóa”, suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức lối sống trong nội bộ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét