“Nhận vơ” thành tích nhưng khi tập thể, cá nhân có khuyết điểm thì lại đùn đẩy, lo sợ trách nhiệm. Đây là căn bệnh nguy hại bởi nó là giặc “nội xâm”, một loại “giặc từ bên trong”, gây chia rẽ đoàn kết, kìm hãm sự phát triển, làm giảm sút sức sống, uy tín, ngăn cản bước tiến sự nghiệp cách mạng của Đảng ta. Nguy hại là căn bệnh này đang lây lan trong phong cách làm việc của một bộ phận cán bộ, đảng viên. Trị bệnh “nhận vơ” thành tích, đùn đẩy, lo sợ trách nhiệm vừa là công việc cấp bách, vừa là nhiệm vụ lâu dài của Đảng hiện nay.
Khi muốn ám chỉ, phê phán những kẻ có lối sống thực dụng,
khôn lỏi, thành tích thì vơ hết về mình, khó khăn, hiểm nguy lại đùn đẩy cho
người khác, người xưa thường có câu: “Ăn cỗ đi trước, lội nước theo sau”. Lời
nhắc nhở ấy cho đến nay vẫn nguyên giá trị; bởi hành vi này đang ngấm ngầm diễn
ra trong hoạt động công quyền ở các cơ quan Nhà nước.
Theo Từ điển tiếng Việt: “Nhận vơ” là nhận về mình cái biết
rõ là không phải của mình. Đây là hành vi ngang ngược mà biểu hiện thấy rõ nhất
là khi cấp trên đề nghị báo cáo thành tích để khen thưởng thì các tổ chức, cơ
quan đồng loạt báo cáo rất kêu. Ngoài việc “tô hồng” thành tích thì có cả những
phần việc biết đơn vị, cá nhân mình không tham gia nhưng vẫn khai man, “dây máu
ăn phần”. Người mắc bệnh này thường có tâm lý hoang mang, lo sợ, hoài nghi,
thiếu niềm tin và mang tư tưởng ghen ghét, đố kỵ. Nhiều tổ chức, cá nhân soạn
xong báo cáo thì gửi cấp trên, còn nội bộ thì giấu tiệt đi, không cho ai biết
vì sợ bị lộ. Thế nhưng “cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”. Chuyện thật
như bịa ấy đã xảy ra ở tỉnh Vĩnh Long cách đây chưa lâu. Chuyện là, khi được
cấp trên đề nghị báo cáo tiến độ Dự án xây dựng nhà ở xã hội Khu công nghiệp
Hòa Phú, lãnh đạo huyện Long Hồ đã vô tư khai man hoàn thành tiến độ để được
biểu dương. Chỉ đến khi bị đoàn thanh tra của Chính phủ về làm việc thì mới lòi
“cái đuôi chuột” ra.
Thành tích thì vơ về mình nhưng hễ liên quan đến trách nhiệm
thì tìm cách đùn đẩy. Biểu hiện đó là: Nhiều tổ chức và cá nhân khi bị nhắc
nhở, phê bình thì tìm mọi cách để đổ lỗi, tìm một lý do nào đó để chèo lái sự
việc sang hướng khác, hòng tìm đường thoát cho mình. Thường thì cấp trên đổ lỗi
cho cấp dưới; cấp dưới lại đổ lỗi cho cấp dưới nữa; hoặc vin vào lý do cơ chế,
do điều kiện, hoàn cảnh... Sau khi đùn đẩy là lo sợ trách nhiệm. Biểu hiện mắc
bệnh này là thường xuyên sợ bị liên lụy, sợ bị quy trách nhiệm, sợ bị ảnh hưởng
lợi ích cá nhân, nên làm gì cũng tính toán, so đo, lo sợ, không quyết đoán, thu
mình trong “chiếc kén”. Thậm chí cấp trên giao nhiệm vụ nhưng tìm mọi cách để
né tránh, không làm, hoặc kiểu làm đối phó, không tận tâm, tận lực để tránh vạ
trách nhiệm. Đây cũng là căn bệnh mà cách đây 50 năm, trong bài viết "Bệnh
sợ trách nhiệm” của đồng chí Nguyễn Phú Trọng đăng trên Tạp chí Cộng sản chỉ
rõ: “Làm việc cầm chừng cho đủ bổn phận, cốt sao không phạm khuyết điểm. Rụt
rè, do dự khi giải quyết công việc, không phát biểu rõ ràng, dứt khoát ý kiến
của mình, không dám quyết đoán những việc thuộc phạm vi trách nhiệm và quyền
hạn được giao. Lấy lý do làm việc tập thể, tôn trọng tập thể để dựa dẫm vào tập
thể, việc lớn việc nhỏ gì cũng đưa ra tập thể bàn, chờ ý kiến tập thể cho đỡ
phiền...”.
“Nhận vơ” thành tích, đùn đẩy, lo sợ trách nhiệm là những
biểu hiện tiêu cực trong hoạt động, thực thi nhiệm vụ của tổ chức, một bộ phận
cán bộ, đảng viên hiện nay. Nó có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, là biểu hiện
đáng báo động với các dạng thức mới của chủ nghĩa cá nhân, biểu hiện của tình
trạng “tranh công, đổ lỗi”. Căn bệnh này đang lây lan và có chiều hướng gia
tăng, nhất là thời điểm trước thềm đại hội Đảng các cấp. Thực chất nó tạo nên
sự vững mạnh giả tạo, thành tích ảo; triệt hạ sự phát triển.
Trong thực tế, không ít cán bộ, đảng viên nhờ “nhận vơ”
thành tích, đùn đẩy trách nhiệm, qua mặt được tổ chức, leo cao trong bộ máy Nhà
nước, đến lúc bị xử lý mới vỡ lẽ ra. Lỗi này một phần nguyên nhân là do việc
theo dõi, bồi dưỡng, đánh giá, kiểm tra, giám sát cán bộ, đảng viên chưa hiệu
quả. Nghị quyết Trung ương 4 khóa XII chỉ rõ: Đó chính là vì “tâm lý nể nang,
né tránh, ngại va chạm, thấy đúng không bảo vệ, thấy sai không đấu tranh”. Mặt
khác, hoạt động thi đua, khen thưởng ở một số đơn vị còn nặng tính hình thức,
chưa chú trọng kết quả thực chất, việc tổ chức, đánh giá còn hời hợt, cảm
tính./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét