Việc
“thực học” đối với người cán bộ
Mục
đích học tập của người cán bộ, theo tư tưởng Hồ Chí Minh, là để phụng
sự Đoàn thể,/ phụng sự giai cấp và nhân dân,/ phụng sự Tổ quốc. Chủ tịch Hồ
Chí Minh lưu ý: “Chúng ta không biết, thì chúng ta phải học, chúng ta không có
quyền giấu dốt. Chúng ta phải học cho kỳ được, vì... chúng ta phải thực hiện
dân chủ mới để chuẩn bị đi đến chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa cộng sản. Những công
việc thiết thực đó, không phải chỉ chính trị suông mà làm được”. Vì thế, theo
Người, mỗi đảng viên phải nắm vững, học thạo một nghề chuyên môn, thuộc mọi
ngành, nghề trong xã hội, để có thể lãnh đạo quần chúng nhân dân thực hiện công
việc trên mọi lĩnh vực, theo sự phân công của Đảng.
Chủ
tịch Hồ Chí Minh chỉ rõ: “... học cốt để mà làm.
Học mà không làm được, học mấy cũng vô ích. Vì vậy huấn luyện phải thiết
thực, sao cho... về địa phương họ có thể thực hành ngay”. Muốn thực học có
kết quả, Người yêu cầu người học “phải hiểu, phải nhớ, phải thực
hành” những điều mình học. Người cũng phê bình cán bộ mắc “bệnh lý luận
suông”, đó là những người thuộc nhiều sách vở, nói chuyện lúc nào cũng dẫn sách
nọ, quyển kia, nhưng lại kém trong giải quyết công việc thực tế. Đòi hỏi của
người cán bộ cách mạng là không chỉ biết nhiều kiến thức, mà còn phải biết “ra
sức thực hành mới thành người biết lý luận”. Kết luận lại, Người yêu cầu cán bộ
cách mạng “phải gắng học, đồng thời học thì phải hành”.
“Học
tập suốt đời” theo tư tưởng Hồ Chí Minh
Học
tập suốt đời theo tư tưởng Hồ Chí Minh chính là thể hiện thái độ trách nhiệm
của tổ chức đảng, cấp ủy các cấp cũng như của mỗi đảng viên đối với việc học
tập. Lúc này, học tập là nhiệm vụ của người cách mạng chứ không phải là quyền
lợi và sở thích cá nhân nữa. Có nghĩa là, học để phục vụ sự nghiệp cách mạng
nên trở thành nhiệm vụ; đồng thời, sự nghiệp đó là vô cùng lâu dài, gian khổ,
nên học tập cũng là trách nhiệm phải thực hiện suốt cuộc đời của người cách
mạng với thái độ nghiêm túc và ý thức tự giác cao.
Đối
với một số hạn chế, yếu kém trong thực hiện trách nhiệm này, về phía tập thể,
Chủ tịch Hồ Chí Minh chỉ rõ: “Thế mà cứ kêu là thiếu cán bộ. Vì sao? Vì việc
huấn luyện còn hữu danh vô thực, làm chỉ cốt nhiều mà không thiết thực chu
đáo”. Qua đó, có thể thấy, Người nghiêm khắc phê bình việc học tập, huấn luyện
không thiết thực. Điều này không chỉ gây ra sự lãng phí cho tập thể về thời
gian, mà xa hơn còn gây ra hậu quả xấu cho phong trào cách mạng, do việc đào
tạo không chất lượng, nên người cán bộ không được trang bị đầy đủ kiến thức cần
thiết, vì thế, khi thực hiện nhiệm vụ sẽ không đạt yêu cầu đề ra.
Chủ
tịch Hồ Chí Minh chỉ ra một biểu hiện không tốt trong đội ngũ cán bộ, đó là
“bệnh khinh lý luận”. Biểu hiện của căn bệnh này chính là đề cao kinh nghiệm
bản thân, không chịu học hỏi, mà quên rằng “kinh nghiệm của họ tuy tốt, nhưng
chẳng qua là từng bộ phận mà thôi, chỉ thiên về một mặt mà thôi”; vì thế, Người
chỉ rõ, họ “cần phải nghiên cứu thêm lý luận, mới thành người cán bộ hoàn
toàn”. Người mắc phải “bệnh khinh lý luận” là những người ngại học hỏi, tìm tòi
cái mới, bằng lòng với cái đang có, vì thế, không bao giờ thực hiện được yêu
cầu phải học tập suốt đời mà Chủ tịch Hồ Chí Minh đề ra. Do đó, để thực hiện
được yêu cầu học tập suốt đời, cần phải chống lại “bệnh khinh lý luận”. Điều
này không có gì mâu thuẫn với việc tự học, thực học theo tư tưởng Hồ Chí Minh,
bởi khi tập thể yêu cầu, khi nhiệm vụ đòi hỏi, người cán bộ cần tham gia học
tập nghiêm túc ở trường lớp để thu nhận kiến thức một cách hệ thống, bài bản. Ở
đó, người cán bộ được trang bị kiến thức lý luận chuyên sâu, cũng là để khắc
phục căn bệnh coi khinh lý luận; đồng thời, quá trình này là sự phối hợp nhuần
nhuyễn giữa việc tự học với việc học tập suốt đời thông qua hình thức đào tạo
tập trung.
Chủ
tịch Hồ Chí Minh phát hiện ra “bệnh kém tổng kết” phong trào cách mạng, đó là
có những nơi, có những phong trào đạt thành tích rất tốt, nhưng vì “chúng ta
không biết nghiên cứu đến nơi đến chốn, vì sao mà có thành tích khá?... để mà
học kinh nghiệm, để mà đặt ra khuôn phép cho công việc khác. Thành thử những
cái tốt, cái hay đều không phát triển được... cán bộ không học được kinh nghiệm
gì, mà cũng không tiến bộ được mấy”. Đối với những sai lầm, thất bại, cũng tồn
tại tình trạng như vậy, vì thế, Người chỉ rõ: “Từ nay, công việc gì bất kỳ
thành công hoặc thất bại, chúng ta cần phải nghiên cứu đến cội rễ,... rồi kết
luận. Kết luận đó sẽ là cái thìa khóa phát triển công việc và để giúp
cho cán bộ tiến tới”. Thực hiện tốt những chỉ dẫn nói trên của Người chính
là làm cho quá trình tự học tập suốt đời một cách thiết thực, có hiệu quả. Sự
nghiệp cách mạng là quá trình lâu dài, luôn xuất hiện những đòi hỏi và yêu cầu
mới, ngày càng cao hơn, khó khăn hơn, vì vậy, người cán bộ cách mạng phải không
ngừng học hỏi, học tập suốt đời để nâng cao trình độ bản thân.
HAIVAN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét