Đảng Cộng sản Việt Nam ra đời đã đáp ứng nguyện vọng
bức thiết của lịch sử là: Cứu dân, cứu nước khỏi vòng nô lệ của thực dân và ách
áp bức của phong kiến; giải phóng dân tộc, thực hiện khẩu hiệu “người cày có
ruộng”; đi lên chủ nghĩa xã hội, đem lại ấm no, hạnh phúc cho nhân dân. Chủ
tịch Hồ Chí Minh khẳng định: “Mục tiêu hiện nay của Đảng là đấu tranh thống
nhất nước nhà, để thực hiện một nước Việt Nam hòa bình, thống nhất, độc lập,
dân chủ và giàu mạnh; làm cho cả nước không còn ai bị bóc lột, xây dựng một xã
hội mới, trong đó mọi người được sung sướng, ấm no”. Mục tiêu đó là đạo đức, là
văn minh.
Đảng Cộng sản Việt Nam tổ chức lãnh đạo nhân dân ta
chống lại ách thống trị của thực dân và ách áp bức của phong kiến, đấu tranh
đòi quyền lợi cho dân nghèo, làm cuộc cách mạng giải phóng dân tộc, thực hiện
quyền tự quyết, quyền độc lập, tự chủ của dân tộc Việt Nam, đó là quyền bình
đẳng tối thiểu của các dân tộc, các quốc gia trên thế giới. Trong Bản Tuyên
ngôn độc lập, Người viết: “Tất cả mọi người đều sinh ra bình đẳng. Tạo hóa cho
họ những quyền không ai có thể xâm phạm được, trong những quyền ấy, có quyền
được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc”. Chính vì thế, mà Người luôn
quan tâmgiải quyết quyền dân tộc cơ bảncủa nhân dân Việt Nam một cách khoa học.
Dưới ánh sáng của học thuyết Mác - Lênin, trực tiếp là tư tưởng vĩ đại của
V.I.Lênin, Hồ Chí Minh hiểu rằng, quyền tự do, bình đẳng và mưu cầu hạnh phúc
là những quyền thiêng liêng, không ai được phép xâm phạm; trong một đất nước,
quyền lợi của mỗi cá nhân bao giờ cũng gắn liền với quyền lợi của cả dân tộc,
đất nước. Nước mất thì nhà tan, nước độc lập thì dân tộc mới độc lập, con người
mới được giải phóng và có tự do đích thực. Đó là một trong những lý do để Người
trở thành chiến sĩ cộng sản đấu tranh không mệt mỏi cho sự nghiệp giải phóng
dân tộc ở Việt Nam và các dân tộc bị áp bức trên thế giới. Đó là đạo đức, là
văn minh.
Đảng Cộng sản Việt Nam không có lợi ích nào khác ngoài
lợi ích của giai cấp công nhân và nhân dân lao động. Ngay từ khi Đảng Cộng sản
Việt Nam ra đời, lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc - Chủ tịch Hồ Chí Minh đã chỉ rõ: là
một Đảng chân chính cách mạng, Đảng trung thành tuyệt đối với lợi ích của giai
cấp công nhân, của toàn thể dân tộc và nhân dân Việt Nam. Sau thắng lợi của
Cách mạng Tháng 8 năm 1945, nhân dân ta giành được chính quyền, Đảng ta trở
thành Đảng cầm quyền, là đội tiên phong của giai cấp công nhân, đại biểu trung
thành cho lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và toàn thể dân
tộc, với mục đích duy nhất là giữ vững độc lập, tự do của Tổ quốc, giải phóng
nhân dân khỏi mọi áp bức, bóc lột, xây dựng cuộc sống mới ấm no, hạnh phúc.
Chính vì vậy, tại Đại hội Sản xuất tỉnh Hà Đông (cũ), ngày 7/6/1960, Chủ tịch
Hồ Chí Minh tiếp tục khẳng định: “Đảng ta là một đảng cách mạng, ngoài lợi ích
của công nhân và nông dân, Đảng ta không có lợi ích nào khác”. Như vậy, Đảng
Cộng sản Việt Nam không có lợi ích nào khác ngoài lợi ích của giai cấp công
nhân và nhân dân lao động. Lý do tồn tại của Đảng là ở đó, đạo đức và văn minh
của Đảng cũng là ở đó.
Chủ tịch Hồ Chí Minh luôn nhắc nhở Chính phủ chăm lo
mọi mặt cho đời sống nhân dân, với tinh thần nhân dân chỉ cảm nhận được quyền
của mình trong một nước độc lập khi ai cũng có cơm ăn, ai cũng có áo mặc, mọi
người được học hành. Người ước nguyện: “Tôi chỉ có một sự ham muốn, ham muốn
tột bậc, là làm sao cho nước ta được hoàn toàn độc lập, dân ta được hoàn toàn
tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành”. Với Người,
giải phóng con người, trước hết là giải phóng họ khỏi cái đói, cái rét, cái dốt
để giải phóng dân tộc, chỉ có thoát khỏi thân phận nô lệ, mỗi con người mới lấy
lại được phẩm giá làm người; chỉ giải phóng dân tộc mới góp phần giải phóng của
toàn nhân loại. Chính vì thế, Người đã thức tỉnh ý thức đạo đức dân tộc và nối
liền với đạo đức thời đại mới - đưa chủ nghĩa yêu nước Việt Nam thành một bộ
phận của tinh thần quốc tế. Giá trị văn hóa đạo đức đó đã xác lập chủ nghĩa yêu
nước chân chính, tiếp biến với các giá trị đạo đức tiến bộ của loài người, gạt
bỏ các mặt đạo đức lạc hậu để phát triển giá trị đạo đức mới. Giá trị đạo đức
mới chi phối tư tưởng, ý thức đạo đức, các quan hệ ứng xử, các hành vi đạo đức
trong nhân dân. Từ giải quyết quyền con người, quyền dân tộc cơ bản, Người đã
xác lập các giá trị đạo đức một nền đạo đức mới Việt Nam. Việc kết hợp các giá
trị đạo đức dân tộc với các giá trị đạo đức của thời đại đã tạo ra là nền tảng
quan trọng của sự tiến bộ xã hội ở Việt Nam. Đó là đạo đức, là văn minh.
Chủ tịch Hồ Chí Minh luôn coi trọng xây dựng đạo đức
của đội ngũ cán bộ. Người rất quan tâm đến việc xây dựng đội ngũ cán bộ, công
chức có trình độ văn hóa, am hiểu pháp luật, thành thạo nghiệp vụ và nhất là
phải có đạo đức cần, kiệm liêm chính, chí công vô tư, tận tâm, tận lực, trung
với nước, hiếu với dân suốt đời phục vụ Tổ quốc, phụng sự nhân dân. Người cho
rằng, đạo đức cách mạng sẽ tạo nội lực quan trọng cho quá trình cách mạng, đạo
đức là nền tảng và là sức mạnh của người cách mạng, coi đó là cái gốc của cây,
ngọn nguồn của sông nước. Người viết: “Cũng như sông thì có nguồn mới có nước,
không có nguồn thì sông cạn. Cây phải có gốc, không có gốc thì cây héo. Người
cách mạng phải có đạo đức, không có đạo đức thì dù tài giỏi mấy cũng không lãnh
đạo được nhân dân”. Đồng thời, Người quan niệm đạo đức cách mạng của người cán
bộ tạo ra sức mạnh, nhân tố quyết định sự thắng lợi của mọi công việc: “Công
việc thành công hoặc thất bại đều do cán bộ tốt hay kém”. Quan niệm ấy không có
nghĩa là tuyệt đối hóa mặt đức, coi nhẹ mặt tài. Người cho rằng có tài mà không
có đức là người vô dụng nhưng có đức mà không có tài thì làm việc gì cũng khó.
Cho nên, đức là gốc nhưng đức và tài phải kết hợp với nhau để hoàn thành nhiệm
vụ cách mạng. Người cách mạng phải cần kiệm, cẩn thận, nhẫn nại, không hiếu
danh, không kiêu ngạo, nói phải làm. Chính vì lẽ đó, Người rất quan tâm đến
việc tu dưỡng đạo đức người cách mạng và cảnh báo tình trạng cán bộ “dùng của
công làm việc tư... Không sợ mất thanh danh của Đảng, không sợ mất danh giá của
mình”, quên cả thanh liêm đạo đức cần phải phê phán mạnh mẽ và loại bỏ - những
công việc đó là đạo đức, là văn minh của Đảng ta.
Chủ tịch Hồ Chí Minh luôn yêu thương con người. Đồng
thời, Người luôn coi trọng tình nhân ái, khoan dung. Lòng yêu thương mênh mông,
sâu sắc đối với con người không chỉ ở phần tốt đẹp, phần thiện trong mỗi con
người, mà còn ở những con người nhất thời họ có lầm lạc, còn nhỏ nhen, thấp
kém. Người nhắc nhở: “Mỗi con người đều có thiện và ác ở trong lòng. Ta phải
biết làm cho phần tốt ở trong mỗi con người nảy nở như hoa mùa Xuân và phần xấu
bị mất dần đi, đó là thái độ của người cách mạng”. Đối với những người lầm
đường, lạc lối, người có thói hư, tật xấu…ta phải dùng tình thân ái mà cảm hóa
họ. Người chỉ rõ: “Đối với những người có thói hư tật xấu, trừ hạng người phản lại
Tổ quốc và nhân dân, ta cũng phải giúp họ tiến bộ bằng cách làm cho cái phần
thiện trong con người nảy nở để đẩy lùi phần ác, chứ không phải đập cho tơi
bời. Lấy gương người tốt, việc tốt để hàng ngày giáo dục lẫn nhau là một trong
những cách tốt nhất để xây dựng Đảng, xây dựng các tổ chức cách mạng, xây dựng
con người mới, cuộc sống mới”. Chính điều đó đã làm thất bại mọi âm mưu chia rẽ
của kẻ thù, đã cảm hóa được nhiều nhân sĩ, trí thức, kể cả các quan lại cao cấp
của chế độ cũ, một lòng một dạ đi theo cách mạng không quản ngại gian khổ, hy
sinh. Đó là đạo đức, là văn minh của Đảng ta.
Như vậy, đạo đức cách mạng của Đảng được Chủ tịch Hồ
Chí Minh khái quát đã trở thành chuẩn mực đạo đức chung, nền tảng của Đảng và
Đảng ta thực sự là đạo đức, là văn minh.
Da
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét