Theo
nhận định của một số chuyên gia, giải thưởng Nobel Hoà bình đang có dấu hiệu bị
“chính trị hoá”. Không ít lần người thắng giải Nobel Hoà bình đã gây bức xúc dư
luận và vấp phải sự chỉ trích của cộng đồng.
Một
trong những quyết định trao giải gây tranh cãi nhiều nhất là việc trao giải
Nobel Hòa bình cho nhà ngoại giao Lê Đức Thọ của Việt Nam và ông Henry
Kissinger của Mỹ năm 1973. Ngay trong nội bộ của Ủy ban Nobel Na Uy cũng xuất
hiện bất đồng gay gắt đến mức 02 thành viên trong Uỷ ban đã từ chức. Sau đó,
ông Lê Đức Thọ đã từ chối nhận giải thưởng. Ông cho rằng: “Ủy ban Giải đã đặt
ngang bằng kẻ xâm lược và người bị xâm lược, giữa kẻ gây chiến tranh và người
tạo (làm) hòa bình. Coi chúng tôi cũng như Mỹ. Điều đó là sai lầm và tôi không
thể chấp nhận như vậy. Vì vậy tôi đã không nhận Giải thưởng Nobel!”. Trong khi
đó, ông Henry Kissinger vẫn tự tin nhận giải thưởng Nobel Hoà bình. Điều này
cũng đã nhận được không ít chỉ trích từ cộng đồng. Đơn cử, tờ New York Times
cho rằng đó là giải “Nobel vì Chiến tranh”; tờ Washington thì viết rằng “người
Na Uy thực sự rất có khiếu hài hước”.
Năm
2009, dư luận tiếp tục tranh cãi khi cựu Tổng thống Mỹ Barack Obama được trao
giải thưởng này bất chấp việc Mỹ đã nhấn chìm Iraq, Afghanistan và Pakistan
trong các cuộc chiến đẫm máu và leo thang căng thẳng đe dọa tấn công Iran. Chỉ
sau đó hai năm, dưới sự lãnh đạo của ông Obama, Mỹ đã tổ chức cuộc ám sát Tổng
thống Libya Gaddafi (2011) và gây ra cuộc chiến tại Syria. Năm 2015, Thư ký phụ
trách giải Nobel Hòa bình Geir Lundestad cũng đã thừa nhận trong cuốn hồi ký
của mình rằng quyết định trao giải Nobel hòa bình cho Tổng thống Mỹ Barack
Obama năm 2009 đã không đáp ứng được những mong mỏi và kỳ vọng đặt ra.
Như
vậy, có thể thấy giải thưởng Nobel Hoà bình không gặp phải không ít “tai
tiếng”. Thay vì mục đích thúc đẩy hoà bình thì giải thưởng này lại đang đi xa
mục đích ban đầu, bị tác động bởi những động cơ về mặt chính trị. Trong bối
cảnh thế giới có những diễn biến đa chiều như hiện nay, khi mà yếu tố chính trị
đã lan cả vào thể thao, văn hoá thì những tiêu chuẩn về cái gọi là “cống hiến
cho hoà bình” cũng ngày càng mù mờ. Có lẽ, giải thưởng Nobel hoà bình cũng
không hề danh giá như người ta vẫn cố “thần thánh hoá”?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét