Học Bác, chúng ta học tập cách quý trọng thời gian, sử
dụng hiệu quả thời gian để học tập và làm việc, bởi theo Người: “Của cải nếu
hết, còn có thể làm thêm. Khi thời giờ đã qua rồi, không bao giờ kéo nó trở lại
được”. Đó là kinh nghiệm Bác đúc rút ra từ quá trình tự học, làm việc và
trong cả cuộc đời làm cách mạng của Người.
Trên hành trình 30 năm bôn ba nước ngoài tìm đường cứu
nước, Hồ Chí Minh đã vượt lên hoàn cảnh, luôn tranh thủ thời gian, khai thác
tối đa quỹ thời gian eo hẹp và tạo ra thời gian để kiên trì học tập, trau dồi
kiến thức. Theo tác giả Trần Dân Tiên trong sách “Những mẩu chuyện về đời hoạt
động của Hồ Chủ tịch”, khi làm phụ bếp trên tàu Amiral Latouche Trêville: “Mỗi
ngày 9 giờ tối công việc mới xong. Anh Ba mệt lử. Nhưng trong khi chúng tôi
(những người Việt Nam làm công trên chuyến tàu) ngủ hoặc đánh bài, anh Ba đọc
hay viết đến 11 giờ hoặc nửa đêm”. Những ngày làm vườn cho ông chủ tàu ở Saint
Adresse “anh học tiếng Pháp với cô sen”. Những ngày sống ở Anh, “hàng ngày buổi
sáng sớm và buổi chiều anh Ba ngồi trong vườn hoa Hayden, tay cầm một quyển
sách và một cái bút chì. Hàng tuần, vào ngày nghỉ, anh đi học tiếng Anh với một
giáo sư người Ý”. Hồ Chí Minh còn tham gia vào Hội Du lịch đưa khách đi thăm
nước Pháp và những nước lân cận với giá tiền rất rẻ bởi như Người đã nói với
bạn rằng: “Trong những ngày nghỉ, không nên tiêu phí tiền bạc, mất thì giờ ở
bãi bể để nhìn những người đàn bà đi tắm, mà nên đi du lịch, học hỏi được
nhiều”. Nhờ vậy, Người có dịp đi thăm nhiều nơi ở Pháp, Ý, Thụy Sĩ, Đức và cả
Tòa thánh Vatican… để mở rộng tầm nhìn và cơ hội học hỏi. Khi bắt đầu đi tìm
đường cứu nước, trình độ học vấn mà Người được đào tạo ở nhà trường chẳng được
là bao. Trong lý lịch tự khai tại Đảng Cộng sản Pháp cũng như tại một số hội
nghị, Đại hội của Quốc tế Cộng sản mà Người tham dự, Người thường khiêm tốn ghi
ở phần trình độ học vấn là Tự học. Năm 1961, tại Hội nghị chuyên đề sinh viên
quốc tế họp tại Việt Nam, Người cũng đã tự kể rằng: “Về văn hóa tôi chỉ học hết
lớp tiểu học... Về hiểu biết phổ thông: Năm 17 tuổi, tôi mới thấy ngọn đèn điện
lần đầu tiên, 29 tuổi mới nghe rađiô lần đầu tiên...”. Có thể khẳng định,
cuộc đời hoạt động cách mạng của Hồ Chí Minh chính là cuộc đời tự học bền bỉ,
và cả thế giới đã phải thừa nhận và khâm phục về sự thông minh, về tầm hiểu
biết rộng lớn của Người (danh hiệu nhà văn hóa kiệt xuất mà tổ chức UNESCO trao
tặng Người chính là minh chứng).
Trở thành Chủ tịch Đảng, Chủ tịch nước, Hồ Chí Minh
vẫn tranh thủ mọi lúc, mọi nơi để học. Năm 1961, nói chuyện với các cán bộ đảng
viên ở Nghệ An hoạt động lâu năm, Người tâm sự: “Tôi năm nay 71 tuổi, ngày nào
cũng phải học. Việc lớn, việc nhỏ, tôi phải tham gia. Công việc cứ tiến mãi.
Không học thì không theo kịp, công việc nó sẽ gạt mình lại phía sau”. Với
các đảng viên mới, Người cũng căn dặn: “Bác đã 76 tuổi nhưng vẫn cố gắng học
thêm. Chúng ta phải học và hoạt động cách mạng suốt đời. Còn sống thì còn phải
học, còn phải hoạt động cách mạng”.
Các đồng chí phục vụ Bác sinh thời kể lại rằng, ngày
nào Bác cũng dành thời gian để bổ sung và nâng cao tri thức cho mình bằng đọc
sách, báo, nghe tin tức thời sự và rút kinh nghiệm từ những công việc thực tiễn
hàng ngày. Người thường xem báo ngay đầu giờ buổi sáng và thường xuyên nhắc cán
bộ, nhất là cán bộ phụ trách, cần phải sắp xếp thời gian đọc báo hằng ngày để
nắm bắt thông tin phục vụ cho công việc. Ngoài báo chí trong nước, Chủ tịch Hồ
Chí Minh còn đọc báo nước ngoài gửi đến bằng con đường ngoại giao. Vừa đọc,
Người vừa ghi chép hết sức cẩn thận, tỉ mỉ từ những vấn đề của các địa phương
trong nước cho đến những biến động trên thế giới, từ những cuộc đấu tranh biểu
tình cho đến những vấn đề về tài chính tiền tệ v.v... Rất cụ thể và thiết thực,
đây chính là một trong những hình thức tự học tập để bổ sung tri thức hiệu quả
và cần thiết. Trên cơ sở đó, giúp Người đưa ra chỉ đạo phù hợp với từng lĩnh
vực và những chính sách đối nội, đối ngoại sát với thực tiễn.
Như lời Bác đã dạy: “Muốn tiết kiệm có kết quả tốt,
thì phải khéo tổ chức”, hằng tuần, hằng ngày, có khi cả hằng giờ nữa, Bác đều
có chương trình làm việc rõ ràng, khoa học, cụ thể. Một ngày làm việc của Bác
bắt đầu từ rất sớm: “Khi Đài Tiếng nói Việt Nam mở nhạc hiệu thì Bác cũng bật
đèn phòng ngủ. Bác làm suốt cả ngày, nhiều hôm đến tận đêm khuya”. Trong một
ngày Bác giải quyết rất nhiều công việc, từ tiếp cán bộ, tiếp khách ngoại giao,
đi thăm cơ sở, họp Bộ Chính trị, nghiên cứu tài liệu, viết báo, viết thư v.v..
Trong khi bộ máy giúp việc cho Bác tại Văn phòng ở Phủ Chủ tịch cũng rất ít.
Ngoài bốn cán bộ làm công tác văn phòng (kể cả đồng chí Vũ Kỳ là thư ký riêng
của Bác), còn có một số đồng chí nấu ăn, cần vụ, lái xe, làm vườn, có tất cả
hơn mười người. Nhưng sự phân bổ thời gian hợp lý khoa học và phong cách làm
việc thiết thực cụ thể đã giúp Bác tiết kiệm nhiều thời gian và giải quyết hiệu
quả một khối lượng công việc đồ sộ, phức tạp trên cương vị một người lãnh đạo
đất nước. Khi cần nắm rõ công việc của ngành nào, địa phương nào, Bác cho gọi
đồng chí Trung ương, Bộ trưởng phụ trách ngành đó, địa phương đó, nếu cần thì
đem theo cả chuyên viên đặc trách đến báo cáo với Bác. Người thường bố trí thời
gian tiếp cán bộ đến làm việc hoặc tiếp khách vào đầu các buổi sáng sớm để sau
đó dành nhiều thời gian cho công việc. Công việc xong mà chưa đến giờ ngủ, Bác
lại đọc sách, báo. Chủ nhật, ngày lễ cũng có chương trình. Vì vậy, không mấy
khi Bác có thời gian rảnh. Thủ tướng Phạm Văn Đồng là người có nhiều thời gian
sống gần Bác trong những năm Người sống và làm việc tại Phủ Chủ tịch đã nhận
định: “Theo tôi biết… thật sự Bác không có ngày nghỉ và ngày nào cũng như ngày
nào, bao giờ cũng có chương trình làm việc với những giờ giấc rất nghiêm ngặt,
mà Hồ Chí Minh là người gương mẫu trong việc tuân thủ kỷ luật đó”.
Sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét