Tổ chức Phóng viên không biên giới (RSF)
- một trong những tổ chức phi chính phủ hình thành từ năm 1985, trụ sở quốc tế
tại Paris, phạm vi hoạt động toàn cầu, lấy Điều 19, Tuyên ngôn quốc tế về nhân
quyền của Liên hợp quốc làm cơ sở để hành động với mục đích được nêu là bảo vệ
tự do báo chí trên thế giới, chống kiểm duyệt và tạo áp lực, giúp đỡ những nhà
báo đang bị giam giữ.
Nhìn vào mục đích trên, nhiều người nghĩ rằng RSF là
một tổ chức chân chính, hoạt động vì sự tiến bộ “bảo vệ tự do báo chí”, thúc
đẩy tự do và văn minh của thế giới. Nhưng trái ngược với chủ trương của Liên
hợp quốc và cũng trái với tôn chỉ được nêu, lâu nay tổ chức này thường xuyên có
những luận điệu sai trái, xuyên tạc tình hình tự do báo chí, tự do ngôn luận
của một số nước, trong đó có Việt Nam. RSF công khai bênh vực cho những đối
tượng lấy danh nghĩa báo chí để thực hiện các hành vi phạm tội, đã bị xử lý
hình sự như Phạm Đoan Trang, Phạm Chí Dũng, Nguyễn Lân Thắng, Lê Trọng Hùng…
RSF gắn cho họ cái mác “nhà báo độc lập” để qua đó chính trị hóa, quốc tế hóa
vấn đề tự do báo chí ở Việt Nam, tìm cách hạ uy tín và kêu gọi quốc tế can
thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam.
Tuy nhiên, từ trước đến nay, RSF không
đưa ra được khái niệm về “nhà báo độc lập” và làm rõ nội hàm về “tự do báo chí”
một cách cụ thể, rõ ràng để làm cơ sở cho các phán xét của mình. Và với cách
tiếp cận không dựa trên nền tảng hiểu biết chung nên phương pháp đánh giá tình
hình tự do báo chí của RSF chẳng khác nào “thầy bói xem voi”, luôn mang tính
quy chụp, thiếu tính khách quan, thiếu minh bạch.
“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy”, Phạm Đoan Trang,
Phạm Chí Dũng, Nguyễn Lân Thắng, Lê Trọng Hùng hay bất cứ ai khi sinh sống tại
Việt Nam thì họ phải chấp hành quy định của pháp luật Việt Nam. Do đó, không
thể lấy danh tiếng là “nhà báo tự do” mà có thể đứng ngoài vòng pháp luật hiện
hành; không thể lợi dụng quyền tự do dân chủ, tự do báo chí để viết, phát tán
các thông tin sai trái, độc hại hay sản xuất, tung ra các ấn phẩm nhằm tuyên
truyền chống Đảng, Nhà nước Việt Nam.
Việc bắt, xử lý các đối tượng này trước
pháp luật, các cơ quan tiến hành tố tụng đều có chứng cứ rõ ràng, thuyết phục
và xét xử phải căn cứ với điều luật, tội danh tương ứng. Với các hành vi
và những hậu quả gây ra, việc các đối tượng bị toà tuyên các bản án là đã căn
cứ, đánh giá khách quan, đầy đủ chứng cứ, các tình tiết tăng nặng, giảm nhẹ
trách nhiệm hình sự. Cần thấy rằng, việc xét xử, tuyên các bản án đối với bị
cáo là biện pháp mà các cơ quan tiến hành tố tụng phải thực hiện do các đối
tượng phạm tội đến cùng, bất chấp các cơ quan chức năng đã nhiều lần áp dụng
các biện pháp giáo dục, khuyên giải, xử lý hành chính mà vẫn “chứng nào tật
nấy”, tiếp tục tái phạm, thậm chí ngày càng nguy hiểm, manh động hơn. Do đó,
một lần nữa cần khẳng định không hề có chuyện Việt Nam giam giữ nhà báo “tuỳ
tiện” như RSF quy chụp.
Đặc biệt, một thực tế cho thấy, sau khi
những đối tượng trên bị xử lý trước pháp luật, người sử dụng mạng xã hội tránh
được những thông tin xấu độc, sai trái; góp phần làm “sạch” thông tin theo đúng
nghĩa, giảm những bài viết xuyên tạc, bôi nhọ, xâm phạm quyền tự do dân chủ,
xâm phạm lợi ích của Nhà nước, tổ chức và công dân, ngăn ngừa quan điểm mang
tính a dua, cổ xuý thông tin sai trái, chống phá cực đoan.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét