Hỏi, Việt Nam đã giàu chưa? Đã mạnh chưa? Đã giỏi chưa? Câu trả lời của tôi là chưa. Theo tôi thì còn phải lao động cật lực hơn nữa, nếu thiên thời, địa lợi nhân hòa thì có chăng cũng hơn mấy anh trong cùng khối ASEAN, chứ sao hơn được Mỹ, Nhật, Trung?
Nước ta còn nghèo, thu nhập bình quân đầu người năm 2020 mới chỉ ở mức chưa tới 3.000 USD (ấy, nhưng mấy định chế tài chính quốc tế bảo phải tính “sức mua tương đương” cơ, tính theo cách đó thì GDP sức mua tương đương của Việt Nam là 10.000 USD. Họ bảo các ông chỉ giả nghèo!). So với Thái Lan, Indonesia, Singapore, Malaysia thì còn thua kém. Song vì đâu thì những kẻ chống phá không bao giờ nói đến điểm khởi đầu của ta thế nào, ai làm cho đất nước ta bị kiệt quệ, họ cũng không nói.
Nước Mỹ rất giàu, rất mạnh. Thu nhập hàng năm của Mỹ phải tính hàng ngàn tỷ USD (năm vừa qua nghe đâu đạt tới 22 ngàn tỷ), trong khi dân số chỉ nhiều gấp ba Việt Nam (300 triệu/100 triệu) nhưng tổng thu nhập của Việt Nam cũng chỉ đạt 400 tỷ USD. Nói thể đủ biết nước Mỹ giàu thế nào rồi.
Nước Mỹ mạnh vì có một nền khoa học kỹ thuật phát triển và có vũ khí nguyên tử - con ngáo ộp đem ra dọa ai cũng sợ.
Luật pháp của nước Mỹ có hoàn chỉnh không? Rất hoàn chỉnh, vì tính từ ngày lập quốc đến nay (1776) thì đã trải qua trện 300 năm.
Nào, bây giờ chúng ta thử so sánh nước Mỹ với nước Việt ta, coi thử định mệnh của mỗi nước ra sao nhé?
Nước Mỹ được khai sinh vào ngày 4/7/1776, ngày đó Hoa Kỳ tách ra khỏi đế quốc Anh để lập ra Hợp chủng quốc Hoa Kỷ, ban đầu gồm có 13 bang. Mãi đến năm 1861 cuộc nội chiến mới nổ ra giữa Liên bang miền Bắc với Liên minh miền Nam. Cuộc nội chiến diễn ra trong 4 năm, chỉ chấm dứt khi Liên minh miền Nam đầu hàng (1865). Như vậy, ta có thể thấy Hợp chủng quốc Hoa kỳ đã qua 147 năm có nền chính trị ổn định (1865-2022).
Còn Việt Nam ta, quá trình lịch sử, cho ta thấy các thế lực bên ngoài chưa khi nào muốn cho nước ta được ổn định ngõ hầu được xây dựng và phát triển.
Năm 1945, nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa được thành lập, ta đã có 9 năm chống Pháp (1945-1954), tiếp theo 20 năm chống Mỹ (1954-1975), tiếp theo 12 năm chống Khmer đỏ diệt chủng và thế lực bành trướng Trung quốc (1976-1988), xen kẽ vào đó là 20 năm chúng ta bị Mỹ và các nước chư hầu bao vây cấm vận toàn diện (1975-1995).
Hai mươi năm qua, chúng ta mới thực hiện việc xóa đói giảm nghèo (tỷ lệ hộ nghèo từ 60% năm 1980 xuống còn dưới 3% năm 2020); về nông nghiệp, trước 1975 cả hai miền đều phải nhập lương thực thì nay chúng ta đã xuất khẩu nào lúa, nào thủy sản; về công nghiệp, tuy vẫn gia công là chính nhưng cũng đã xuất đi các thiết bị điện tử, và chúng ta đang thực hiện “make in Việt Nam”, điển hình là xe điện của Vinfast. Hy vọng đến năm 2045 nước ta sẽ là một nước phát triển, dân ta có thu nhập cao.
Như vậy trên thực tế, đất nước ta tính từ ngày lập quốc chỉ có 27 năm (1995-2022) tạm yên ổn để xây dựng và phát triển.Tôi dùng chứ “tạm” vì ngoài biền Đông chưa có được một ngày yên ổn. Nếu như tình hình Biển Đông mà yên thì lời sấm của Cụ Nguyễn Bỉnh Khiêm sẽ trở thành hiện thực:
“Biển Đông vạn dặm giang tay giữ,
Nước Việt muôn năm vững trị bình”.
Nhiều người cứ đem những thành tựu mà nước Mỹ đạt được rồi so sánh với nước ta thì đó là một sự thiếu hiểu biết, một sự so sánh khập khiễng. Không thể lấy một nước có 147 năm ổn định xã hội (Mỹ) để so với một nước mới chỉ được gọi là tạm ổn định trong 27 năm (Việt Nam). Ấy là chưa kể, nước Mỹ là một kẻ mạnh thường “lấy thịt đè người” đem quân đi xâm chiếm nhiều nơi để làm giàu cho mình. Còn Việt Nam ta muốn được yên ổn mà phát triển thì phải chìa bàn tay ra để làm bạn với tất cả các nước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét