Như bài trước tôi đã viết, Ukraine, đã có thời từng là một đất nước giàu có, một nước lớn của châu Âu, chỉ sau Nga. Một nước có nền nông nghiệp, đặc biệt là công nghiệp quốc phòng và đóng tàu phát triển mạnh mẽ. Khi tách ra khỏi Liên bang Xô Viết, nghe Mỹ xúi, phá bỏ hết đi để xây dựng lại theo tiêu chuẩn châu Âu và Mỹ.
Thế là Ukraine phá nát thành quả của gần tám mươi năm xây dựng. Thế là trắng tay! Thế là ngửa tay đi ăn xin Mỹ và mấy nước trong NATO!
Đến lúc này, ngài Tổng thống Zelensky - một danh hài đúng nghĩa mới vỡ mộng mà thốt lên rằng, “CHÚNG TÔI BỊ BỎ RƠI! - Hôm nay tôi hỏi 27 nước lãnh đạo châu Âu, liệu Ukraine có được gia nhập NATO không? – Mọi người lo sợ, không trả lời!”.
Câu cảm thán này sao mà giống những gì mà chính quyền VNCH thốt lên vào tháng Tư, 1975 đến thế! “Mỹ không cho tiền thì không phải ba tháng, ba tuần mà chỉ ba ngày là chúng tôi phải rời dinh Độc lập!” (Nguyễn Văn Thiệu).
Chao ơi, sao mà nhục nhã thế? Bài học cho những quốc gia không chịu đứng trên đôi chân của mình, lại thích dựa giẫm vào người khác để xây dựng và phát triển. Ai cũng biết những cây trong rừng lúc nào cũng đứng thẳng, mặc gió bão. Chỉ có những cây bị mục thì sẽ bị đổ và những cây tầm gởi trên đó cũng chết theo.
Mới bước vào thế kỷ 21 được hơn 20 năm mà chúng ta đã chứng kiến mấy kiếp người làm tay sai cho cho nước khác “chết” tức tưởi thế nào. Vâng, đó là những năm đầu của thế kỷ 21, cũng là những năm đầu của một nhiệm kỳ tổng thống Mỹ, cả thế giới được chứng kiến con đường đi xuống của nước Mỹ và những thất bại của ông già Bai-đần.
Nước Mỹ đã thắng ở những đâu? Giết Gaddafi của Lybia, giết Sadam Hussein của Iraq và định giết Al Assad của Syria? Nhưng rồi Mỹ có gì? Một Lybia và một Iraq tan nát, nội chiến, Mỹ được mấy mỏ dầu và lòng thù hận từ người dân các nước đó. Ở Syria Mỹ được gì? Cũng được mấy mỏ dầu, song lại mất ngay vai trò ở Trung Đông vào tay Nga. Ừ, cứ cho đó là quá khứ.
Hiện tại? Một cuộc tháo chạy nhục nhã của cả quan thầy Mỹ và đám tay sai người Afghanistan. Mỹ quay ra thực hiện “Maidan hóa” ở Belarus, ở Kazakhstan, Mỹ được gì? Kết quả là Mỹ đẩy Belarus và Kazakhstan vào vòng tay của Nga và bây giờ họ không thể xa Nga được nữa.
Quay sang nước Ukraine, dùng nước này làm con bài chống lại Nga, làm cho Nga suy yếu. Thôi thì chờ thêm mấy ngày nữa sẽ ngã ngũ, song nghe tình báo Mỹ nói, Zelensky chỉ đứng vững được 96 giờ nữa thôi (tính từ 0:00 giờ ngày 25/2/2022). Nhưng thứ mà Mỹ gặt hái được là đẩy Nga gắn bó với Trung hơn trước kể từ ngày khai mạc Thế vận hội Peking (6/2/2022). Nga tăng cường cung cấp dầu khí cho Trung, Trung bãi bỏ lệnh cấm nhập lúa mì từ Nga.
Thế còn châu Âu? Việc Ukraine gia nhập NATO và EU chỉ còn là ảo ảnh. Ừ thôi, nước này cũng chưa bao giờ là đồng minh của NATO, nên gia nhập hay không thì vẫn thế. Song có điều, vì vấn đề giữa Nga, Ukraine và Mỹ mà NATO trở nên chia rẽ. EU cần Nga, Nga cũng cần EU, chúng ta cần nhau nên có gì cũng không thể bỏ nhau. Sơ sơ mới theo Mỹ cấm vận Nga mà giá năng lượng đã tăng vọt. Cái ông Medvedev cựu Tổng thống/Thủ tướng Nga cho biết, với cái đà này thì giá khí đốt mà người dùng châu Âu sẽ phải trả tới 2.000 USD/1.000 m3.
Đó là bức tranh của những kẻ muốn dựa vào ngoại bang. Hãy nhớ một điều, mọi quốc gia luôn đặt lợi ích quốc gia lên trên hết, chứ làm gì có “tinh thần quốc tế vô sản” như cái dạo nào? Đối với chúng ta, Mỹ, Nga, Trung chỉ có thể là bạn trong một ván bài chứ không thể nói bạn cho tôi dựa lưng một lát để tôi phát triển. Tình bạn lâu hay mau tùy thuộc vào việc anh có làm tổn hại đến lợi ích quốc gia của họ hay không?
Thôi đi anh Zelensky ơi, anh còn non và xanh lắm, không làm chính khách được đâu. Có hai câu thơ bạn tôi nhắn anh đây:
Chính trị đâu phải trò hề
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét