Bạo
lực cách mạng là sức mạnh của quần chúng lao động được giác ngộ, được tổ chức,
dưới sự lãnh đạo của đảng cộng sản nhằm đập tan bạo lực phản cách mạng. Sử dụng
bạo lực cách mạng trong đấu tranh giành và giữ chính quyền là tất yếu khách
quan, xuất phát từ chính bản chất, âm mưu, thủ đoạn của giai cấp tư sản. Giai cấp
tư sản không bao giờ tự nguyện từ bỏ lợi ích, nhất là quyền thống trị cho giai
cấp vô sản. Đồng thời, chúng sử dụng bạo lực phản cách mạng để đàn áp các lực
lượng cách mạng. Giai cấp tư sản trong quá trình thống trị xã
hội, đã không từ bỏ một thủ đoạn thâm độc nào để đàn áp phong trào đấu tranh
của giai cấp công nhân, của nhân dân lao động nhằm bảo vệ địa vị thống trị của
nó: “Họ công khai tuyên bố rằng mục đích của họ chỉ có thể đạt được bằng cách
dùng bạo lực lật đổ toàn bộ xã hội hiện hành. Mặc cho giai cấp thống trị run sợ
trước một cuộc cách mạng cộng sản chủ nghĩa, trong cuộc cách mạng ấy những người
vô sản chẳng mất gì hết, ngoài những xiềng xích trói buộc họ. Họ sẽ giành được
cả thế giới”[1]. Trong hoàn
cảnh chủ nghĩa tư bản từ tự do cạnh tranh chuyển sang giai đoạn chủ nghĩa đế quốc,
V.I.Lênin đã phân tích đặc điểm của nhà nước tư sản trong thời đại đế quốc chủ
nghĩa và rút ra kết luận về tính tất yếu phổ biến của cách mạng bạo lực: “Không
có cách mạng bạo lực thì không thể thay nhà nước tư sản bằng nhà nước vô sản được”[2].
Bạo
lực cách mạng có vị trí, vai trò rất quan trọng. Đây là quy luật phổ biến trong
đấu tranh giành và giữ chính quyền của cách mạng xã hội chủ nghĩa: “Bạo lực là
bà đỡ của một xã hội cũ đang thai nghén một chế độ mới. Bản thân bạo lực là một
tiềm lực kinh tế”[3]. Bạo lực cách mạng là điều kiện, phương tiện để đập tan nhà nước tư sản,
giành chính quyền về tay giai cấp vô sản; là công cụ để giai cấp vô sản trấn áp
và đánh bại kẻ thù trong và ngoài nước, bảo vệ thành quả cách mạng. Đồng thời,
bạo lực cách mạng là tiền đề tiến hành cách mạng bằng phương pháp hòa bình.
Sử dụng bạo lực cách
mạng là quy luật phổ biến trong đấu tranh giành, giữ chính quyền của giai cấp
vô sản. Bạo lực
cách mạng thể hiện sức mạnh thông qua hai lực lượng - lực lượng vũ trang và lực
lượng chính trị của quần chúng hỗ trợ cho nhau tạo thành cao trào cách mạng lật
đổ giai cấp thống trị. Bạo lực cách mạng thường được sử dụng với hai hình thức
cơ bản - đấu tranh vũ trang và đấu tranh chính trị của quần chúng, đồng thời
còn là sự kết hợp của hai hình thức đó. Trong đấu
tranh giành chính quyền, giai cấp vô sản và quần chúng nhân dân lao động sử dụng
bạo lực cách mạng lật đổ giai cấp thống trị, giành quyền lãnh đạo. Trong bảo vệ
chính quyền, giai cấp vô sản dùng bạo lực cách mạng để bảo vệ thành quả cách mạng,
xây dựng xã hội mới, chống lại âm mưu phá hoại của kẻ thù: “Mục đích của Liên
đoàn những người cộng sản là dùng mọi biện pháp tuyên truyền và đấu tranh chính
trị để thực hiện việc đập tan chế độ xã hội cũ, lật đổ giai cấp tư sản, giải
phóng giai cấp vô sản về mặt tinh thần, chính trị và kinh tế, thực hiện cuộc
cách mạng cộng sản… và không thể giải tán chừng nào mà cách mạng vô sản chưa đạt
được mục đích cuối cùng của nó”[4]. Tuy nhiên,
giai cấp công
nhân sử dụng bạo lực cách mạng chỉ là điều kiện, không phải là mục đích của
cách mạng xã hội chủ nghĩa, không phải là ý thích chủ quan và càng không phải
là nguyên nhân sản sinh ra xã hội mới.
Mặc dù nhấn mạnh sử dụng
bạo lực cách mạng là quy luật phổ biến của cách mạng xã hội chủ nghĩa, song các
nhà kinh điển chủ nghĩa Mác - Lênin cũng chỉ ra rằng, cần phải sử dụng một cách
linh hoạt phương pháp đấu tranh cách mạng bằng bạo lực và phương pháp hòa bình.
Phương pháp hòa bình trong giành và giữ chính quyền là phương pháp không dùng bạo
lực và chiến tranh cách mạng, mà thông qua cao trào cách mạng của quần chúng tạo
sức ép chính trị buộc giai cấp thống trị phải bàn giao chính quyền cho lực lượng
cách mạng. Việc sử dụng phương pháp nào không phải do ý muốn chủ quan mà xuất
phát từ thực tiễn tương quan lực lượng. Ở trong những tình hình cụ thể, so sánh lực lượng cách mạng
đang có ưu thế hơn lực lượng phản cách mạng thì cách mạng xã hội chủ nghĩa cũng
có thể được thực hiện bằng phương thức hoà bình. Thực tiễn cách mạng vô sản chỉ
ra khả năng giành chính quyền bằng phương pháp hòa bình là rất quý và hiếm.
[1] C.Mác và Ph.Ăngghen, Toàn tập, tập 4, Nxb
Chính trị quốc gia - Sự thật, Hà Nội - 1995, tr.
646.
[2] V.I.Lênin, Toàn tập, tập 33, Nxb Chính trị quốc gia - Sự thật, Hà
Nội - 2005, tr. 28.
[3] C.Mác và Ph.Ăngghen, Toàn tập, tập 23,
Nxb Chính trị quốc gia - Sự thật, Hà Nội - 1995,
tr. 1043.
[4] C.Mác và Ph.Ăngghen, Toàn tập, tập 4, Nxb
Chính trị quốc gia - Sự thật, Hà Nội - 1995, tr.
732.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét