Đã ai tùng một lần đọc những lời thơ đấy giục giã của nhà thơ Nazim Hilsme "Nếu tôi không đốt lửa; Nếu anh không đốt lửa; Nếu chúng ta không đốt lửa; thì làm sao Bóng tối sẽ trở thành Ánh sáng!".
Bóng tối sẽ tan đi và ánh sáng sẽ ngập tràn nếu anh hành động, tôi hành động và chúng ta cùng hành động. Trong cái ánh sáng rạng ngời xua tan bóng tối ấy có ánh sáng của tôi, của anh và của tất cả chúng ta. Và hôm nay, nhà thơ Tố Hữu đã mượn tiếng ru dịu êm của mẹ qua bài thơ "Tiếng ru" của mình, một lần nữa gợi cho chúng ta hiểu thêm về mối quan hệ giữa cá nhân và tập thể, xã hội, giữa một con người với mọi người. Một ngôi sao không làm nên bầu trời đêm rực sáng. Một bông lúa chín chẳng làm nên mùa vàng bội thu. Một con người nhỏ bé đáng kể gì trong cõi nhân gian rộng lớn. Đất thấp thế nhưng nhờ có đất mà núi mới cao. Sông nhỏ thế thôi nhưng nhờ sông mà biển mới mênh mông đến vậy.
Một cá nhân bé nhỏ sẽ không là gì cả so với một cộng đồng to lớn.
Nhưng ngược lại, những gì lớn lao, vĩ đại lại được tạo nên từ những điều hết
sức nhỏ bé mà thôi. Sống trên đời, ai cũng mong muốn mình được thể hiện và
khẳng định bản thân, phần cá nhân của mình. Phần tôi ấy được thể hiện bằng
nhiều cách: bằng sự yêu thương, bằng những nỗ lực, phấn đấu học tập, lao động hay
chỉ đơn giản là những sở thích riêng của chúng ta mà thôi.
Ở mỗi thời kì, ta đều thấy sự xuất hiện của những cá nhân vĩ đại,
xuất sắc. Bằng tài năng của mình, họ đã đóng góp rất nhiều cho cộng đồng, xã
hội. Họ có thể là những nhà khoa học, bằng những phát minh của minh đem lại sự
phát triển cho đời sống của nhân loại như Đác-uvn, Marie Curie... Họ có thể là
những nhà cách mạng, bằng sự nghiệp chính trị của mình mà đem lại hòa bình cho
cả một dân tộc, một đất nước như Bác Hồ - vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt
Nam ta. Nhưng dù cá nhân có hoàn thiện, có lớn lao vĩ đại đến đâu đi chăng nữa
nhưng cũng sẽ không là gì so với sức mạnh của cả một dân tộc. Nhìn lại lịch sử
chiên đấu hào hùng của dân tộc, ta thấy rằng sở dĩ ta có thể dệt nên những
trang sử vẻ vang, ta có thể anh dũng chiến đấu giành thắng lợi, đem lại hòa
bình, tự do cho dân tộc được vì sự đồng lòng, đoàn kết của nhân dân. Chính
những cá nhân nhỏ bé, riêng lẻ đã tạo nên một sức mạnh tập thể vô cùng lớn lao,
có thể quét sạch quân thù. Hay hình tượng người anh hùng Thánh Gióng, nhờ có
cơm áo của bà con làng xóm mà Gióng vươn vai trở thành tráng sĩ, xông pha trận
mạc đánh tan giặc Ân. Hình tượng ấy đã được truyền thuyết hóa, thực chất đó
chính là tinh thần đoàn kết của nhân dân đồng lòng chống giặc.
Qua đó, ta thấy sự khiêm tốn nhìn nhận, đánh giá vai trò của mỗi
cá nhân trong cộng đồng quan trọng biết bao. Biết là thế nhưng chúng ta cũng
đừng vì mỗi cá nhân vô cùng nhỏ bé mà quên đi sự đóng góp của bản thân để tạo
nên cộng đồng, chúng ta đừng chi biết hưởng thụ những đóng góp của người khác
mà làm mờ nhạt đi vai trò của mình, làm mình trở thành gánh nặng cho người
khác, cho cộng đồng, xã hội. Bởi lẽ tất cả mọi thứ lớn lao đều được hình thành
từ những gì bé nhỏ nhất. Một hạt cát bé nhỏ thật nhưng nếu không có những hạt
cát kia thì làm gì sa mạc mênh mông đến vậy. Một giọt nước không là gì nhưng
biển làm sao bao la khi không còn những giọt nước ấy. Vì vậy, ta có thể thấy cá
nhân là một nhân tố quan trọng, là cơ sở để hình thành nên cộng đồng tập thể.
Để những cá nhân có thể đóng góp sức mình vào phần chung to lớn, chúng ta không
được quyền quên đi những đóng góp của họ. Vì biết đâu nỗi buồn bị lãng quên sẽ
làm giảm đi nhiệt huyết trao tặng của họ, dù cho những đóng góp kia cho đi
không phải mục đích là được nhận về. Như những người lính tuổi còn rất trẻ đã
cho đi tuổi xuân, cho đi xương máu của mình vì một cái chung to lớn. Hay những
người mẹ Việt Nam anh hùng đã đóng góp từng củ khoai, bát gạo cho các chiến sĩ,
đóng góp cả những đứa con ưu tú cùa mình để rồi âm thẩm khóc nghẹn trong lặng
lẽ khi hay tin các anh hi sinh, các anh không về. Các mẹ đã hi sinh hạnh phúc
riêng của mình vì cộng đồng, vì tập thể to lớn kia. Những con người ấy họ đã
cho đi mà có nề hà chi. Họ hi sinh cái phần cá nhân bé nhỏ của mình đâu phải vì
huy chương, vì chiến công. Họ ra đi mà không cần đền đáp lại. Nhưng những lòng
biết, những niềm cảm thông chia sẻ của chúng ta sẽ làm họ vui hơn rất nhiều, sẽ
giúp họ cảm thấy ấm áp mà nhiệt tình hơn trong trao tặng. Chúng ta cũng không
nên đóng góp sức mình mà lại đòi hỏi một sự công nhận thật tương xứng với công
lao mà mình bỏ ra. Vì đó thực chất chi là một cuộc trao đổi chứ không phải cho
đi vì cộng đổng. Vì vậy, chúng ta phải có quan niệm: mình vì mọi người, mọi
người mình. Chúng ta cho đi thì ta sẽ được nhận về. Dù có lớn hay không thì sự
nhận về ấy vẫn luôn có ý nghĩa.
"Ta làm con chim hót
Ta là một cành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến...”
(Thanh Hải)
Nhà thơ Thanh Hải cũng đã từng suy nghĩ về triết lí này trong cuộc
đời sáng tác văn chương của ông. Ông muốn làm một chú chim để dâng cho đời
tiếng hót, muốn làm một bông hoa điểm tô thêm sắc hương cho cuộc sông, một nốt
nhạc trầm để lại cho người nghe những dư âm xao xuyến. Và ông gọi đó là
"Mùa xuân nho nhỏ" của mình. Khát khao của ông, ước muốn của ông nhỏ
bé thật nhưng nó đáng quý biết bao. Vậy đây, cuộc sống của chúng ta là thế. Ông
chỉ muốn được là góc nhỏ của mùa xuân vì ông biết rằng mùa xuân lớn kia, mùa
xuân của thiên nhiên, của đất nước. Từ mùa xuân bé nhỏ ấy, ta mới thấy ước muốn
đóng góp lúc nào nó cũng đáng quý, dù đóng góp nhỏ bé hay lớn lao thi nó cũng
có ý nghĩa vô cùng. Ta và tôi, cá nhân và cộng đồng... tất cả đã tạo nên mối
quan hệ mật thiết giữa những điều bé nhỏ và những thứ lớn lao trong cuộc sống.
Đó chính là triết lí sống vô cùng đúng đắn mà con người đúc kết được từ những
thực tế cuộc sống. Tiếng ru giản dị, mượt mà, êm đềm nhưng ẩn chứa trong nó là
bài học lớn lao. Và tiếng ru đấy vẫn luôn đồng hành trong hành trang cuộc đời
cùa chúng , từ thuở bé cho đến khi trưởng thành, giúp ta nhận thức được mối
quan hệ giữa cá nhân và cộng đồng trong cuộc sống, dạy ta biết đóng góp, biết
cho đi tạo nên những bông hoa, những bài ca, những mùa xuân rực rỡ cho đời,
người và cho cả chính chúng ta./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét