Trong mỗi nhiệm kỳ Đại
hội Đảng, Hội nghị Trung ương lần thứ tư thường diễn ra vào quý IV năm đầu của
nhiệm kỳ. Hội nghị Trung ương lần thứ tư các nhiệm kỳ Đại hội XI, XII và XIII
của Đảng đều có nội dung bàn về công tác xây dựng, chỉnh đốn Đảng. Điều đó cho
thấy, Đảng ta đặc biệt quan tâm tới sự lãnh đạo của Đảng đối với công cuộc đổi
mới. Hội nghị Trung ương lần thứ tư khóa XIII là sự kế thừa, phát triển các
nghị quyết hội nghị Trung ương về xây dựng, chỉnh đốn Đảng trong 35 năm đổi
mới, đặc biệt là Hội nghị Trung ương lần thứ tư khóa XI và XII.
Nghị quyết Trung ương
4 khóa XIII nêu rõ thành tựu của cách mạng Việt Nam hơn 90 năm qua dưới sự lãnh
đạo của Đảng. Đó là “từ ngày có Đảng, nhân dân ta đã có người lãnh đạo đúng
đắn, sáng suốt, và nhờ thế đã giành được hết thắng lợi này đến thắng lợi khác,
lập nên những kỳ tích trong thế kỷ XX. Trong thời kỳ đổi mới, Đảng ta đã lãnh
đạo đất nước vượt qua mọi khó khăn, thách thức và đạt được nhiều thành tựu to
lớn, có ý nghĩa lịch sử. Đất nước ta chưa bao giờ có được cơ đồ, tiềm lực, vị
thế và uy tín quốc tế như ngày nay. Chúng ta hoàn toàn có quyền tự hào về bản
chất tốt đẹp, truyền thống anh hùng và lịch sử vẻ vang của Đảng ta -Đảng do Chủ
tịch Hồ Chí Minh vĩ đại sáng lập và rèn luyện, đại biểu của dân tộc Việt Nam
anh hùng”.
Đồng thời, Nghị quyết
cũng vạch ra những tiêu cực, hư hỏng của cán bộ, đảng viên, những biểu hiện “tự
diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ. Trong đó, nhấn mạnh nhất là sự “phai
nhạt lý tưởng cách mạng, không kiên định con đường xã hội chủ nghĩa, mơ hồ, dao
động, thiếu niềm tin; nói trái, làm trái quan điểm đường lối của Đảng; sa sút
về ý chí chiến đấu, thấy đúng không dám bảo vệ, thấy sai không dám đấu tranh;
thậm chí còn phụ họa theo những nhận thức, quan điểm sai trái, lệch lạc; không
còn ý thức hết lòng vì nước, vì dân, không làm tròn bổn phận, chức trách được
giao; không thực hiện đúng các nguyên tắc xây dựng Đảng và tổ chức sinh hoạt
Đảng”.
Trung ương nhấn mạnh
nguyên nhân chủ quan là chủ yếu, “bắt nguồn từ chủ nghĩa cá nhân, từ việc bản
thân cán bộ, đảng viên thiếu tu dưỡng, rèn luyện; lập trường tư tưởng không
vững vàng; sa vào chủ nghĩa cá nhân, quên mất trách nhiệm, bổn phận trước Đảng,
trước dân”. Vì vậy, Trung ương nhấn mạnh phải “kiên quyết đấu tranh quét sạch
chủ nghĩa cá nhân trong toàn Đảng”.
Nhân đây, cần nói
thêm, nhấn mạnh mấy điểm về chủ nghĩa cá nhân.
Chủ nghĩa cá nhân là quan điểm của người chỉ
chú trọng đến quyền lợi riêng của mình, đặt quyền lợi của cá nhân mình lên trên
quyền lợi của toàn thể và của xã hội. Khác với cá nhân
chủ nghĩa là nói đến hành vi cụ thể chỉ
nghĩ đến quyền lợi của riêng mình, không nghĩ đến quyền lợi của người khác hay
của tập thể, nói chủ nghĩa cá nhân là nói
đến quan điểm, tức là cách xem xét và giải quyết vấn đề
quan hệ giữa cá nhân và tổ chức, giữa lợi ích cá nhân và lợi ích chung theo lập
trường, quan điểm và tư tưởng nào? Trung ương nói tới chủ nghĩa cá nhân là nói
tới cái nguồn, cái gốc có tính chất bao trùm, xuyên suốt, cao hơn, rộng hơn,
sâu hơn cá nhân chủ nghĩa, “cha đẻ” của mọi thứ xấu xa, tội lỗi, trong đó, có
cá nhân chủ nghĩa. Vì vậy, muốn đẩy lùi các tiêu cực, suy thoái, tha hóa của
cán bộ, đảng viên “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ thì phải tiêu
diệt, quét sạch, nhổ tận gốc là chủ nghĩa cá nhân.
Đánh giá tư tưởng và ý
thức của đảng viên là thông qua cách xem xét, bàn bạc và hành động của đảng
viên đối với các vấn đề quan trọng của cuộc đấu tranh chính trị, tư tưởng, tổ
chức, đường lối cách mạng. Hồ Chí Minh chỉ rõ: “Xem thái độ và lập trường của
mọi người đối với những vấn đề căn bản của cuộc đấu tranh chính trị, xem cách
bàn bạc hành động, xem kế hoạch, phương châm của họ đối với những vấn đề ấy,
thì ta biết rõ họ đại biểu cho tư tưởng, quan điểm, mong muốn, và lợi ích của
giai cấp nào”(1).
Chủ nghĩa cá nhân là
trái ngược với chủ nghĩa tập thể. Cách đặt vấn đề của chủ nghĩa tập thể là luôn
luôn xuất phát từ lợi ích cách mạng để phục vụ cho lợi ích cách mạng. Ý thức và
tư tưởng của giai cấp vô sản biểu hiện cụ thể, rõ ràng trong lập trường và thái
độ, đường lối và phương châm trong hoạt động và đấu tranh chính trị phục vụ cho
lợi ích của Tổ quốc và nhân dân. Người nhận thức rõ và đề cao chủ nghĩa tập thể
là người có đảng tính. Tức là bất kỳ bao giờ, ở đâu, bất kỳ việc gì dù lớn hay
bé đều phải tính đến lợi ích chung của cách mạng. Tư tưởng của những người theo
chủ nghĩa tập thể là chỉ có sự nghiệp của Đảng và dân tộc, lợi ích của dân tộc,
của Tổ quốc, việc của cá nhân và lợi ích cá nhân để lại sau. Hồ Chí Minh chỉ
rõ: “Ngoài lợi ích của dân tộc, của Tổ quốc, thì Đảng không có lợi ích gì khác”(2).
Cách đặt vấn đề của chủ nghĩa cá nhân là xuất
phát từ cá nhân để phục vụ cho cá nhân. Do đó, cách giải quyết của người mang nặng
chủ nghĩa cá nhân, thậm chí chỉ dính vào chủ nghĩa cá nhân là khi thấy lợi ích
cá nhân và lợi ích của Đảng, của cách mạng, Tổ quốc, nhân dân có mâu thuẫn, thì
họ không sẵn sàng, không kiên quyết đặt lợi ích chung của cách mạng lên trên
hết, lên trước hết. Thậm chí họ làm ngược lại, đặt lợi ích cá nhân ra trước lợi
ích của Đảng; lợi ích của nhân dân phục tùng lợi ích cá nhân; lợi ích toàn thể
phục tùng lợi ích nhóm. “Họ mang nặng chủ nghĩa cá nhân,
việc gì cũng nghĩ đến lợi ích riêng của mình. Họ không lo “mình vì mọi người”
mà chỉ muốn “mọi người vì mình”(3).
Vấn đề chủ nghĩa cá nhân đã được Hồ Chí Minh
đề cập từ rất sớm. Ngay sau Cách mạng Tháng Tám, Người chỉ ra “trong Đảng ta
còn có những người chưa học được, chưa làm được bốn chữ “chí công vô tư”, cho
nên mắc phải chứng chủ nghĩa cá nhân.
Chủ nghĩa cá nhân là một thứ vi trùng rất độc, do nó mà sinh ra các thứ bệnh
nguy hiểm”(4). Chỉ dẫn của Hồ Chí Minh cho ta nhận thức chủ nghĩa cá
nhân là bệnh gốc, bệnh mẹ; là vi trùng rất độc; chống chủ nghĩa cá nhân phải đi
liền với thực hành chí công vô tư, nêu cao chủ nghĩa tập thể.
Trong di sản của mình, Hồ Chí Minh chỉ rõ chủ
nghĩa cá nhân là một thứ rất gian giảo, xảo quyệt; nó khéo dỗ dành người ta đi
xuống dốc. Chủ nghĩa cá nhân là một kẻ địch hung ác của chủ nghĩa xã hội. Người
cách mạng phải tiêu diệt nó. “Chủ nghĩa cá nhân là một trở ngại lớn cho việc
xây dựng chủ nghĩa xã hội. Cho nên thắng lợi của chủ nghĩa xã hội
không thể tách rời thắng lợi của cuộc đấu tranh trừ bỏ chủ nghĩa cá nhân”(5).
Phải quét sạch chủ nghĩa cá nhân, nâng cao đạo đức cách mạng.
Cần phải hiểu thấu,
nói đến chủ nghĩa cá nhân là nói đến tư tưởng tiểu tư sản ở trong mỗi người. Nó
chờ dịp thất bại hoặc thắng lợi là ngóc đầu dậy. Nhưng thể hiện từng nơi, từng
lúc, từng trình độ, cương vị công tác khác nhau.
Nghị quyết Trung ương
chỉ ra đối với cán bộ, đảng viên, chủ nghĩa cá nhân biểu hiện ở chỗ sống ích
kỷ, thực dụng, cơ hội, vụ lợi, hám danh, hám quyền lực, tham nhũng, tiêu cực;
bè phái, cục bộ, mất đoàn kết; quan liêu, xa dân, vô cảm trước những khó khăn,
bức xúc của dân. Từ sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống dẫn
tới “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” chỉ là một bước ngắn, thậm chí rất ngắn,
nguy hiểm khôn lường, có thể dẫn tới tiếp tay hoặc cấu kết với các thể lực xấu,
thù địch, cơ hội, phản bội lại lý tưởng và sự nghiệp cách mạng của Đảng và dân
tộc.
Phải nhận thức đúng
đắn rằng “đấu tranh chống chủ nghĩa cá nhân không phải là “giày xéo lên lợi ích
cá nhân”(6). Bởi vì, “mỗi người đều có tính cách riêng, sở trường
riêng, đời sống riêng của bản thân và của gia đình mình. Nếu những lợi ích cá
nhân đó không trái với lợi ích tập thể thì không phải là xấu”(7).
Vấn đề là ở chỗ “lợi ích của cá nhân gắn liền với lợi ích của tập thể. Nếu lợi
ích cá nhân mâu thuẫn với lợi ích tập thể, thì đạo đức cách mạng đòi hỏi lợi
ích riêng của cá nhân phải phục tùng lợi ích chung của tập thể”(8).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét