Có thể nói, cuộc chiến ở
Campuchia là cuộc chiến vừa bắt buộc vừa là một cuộc chiến hoàn toàn mới đối với
Việt Nam.
Đây là một cuộc
chiến rất tàn khốc, những mất mát, hy sinh của người lính tình nguyện ở
Campuchia là rất lớn và vô cùng khốc liệt. Ví dụ, một loại vũ khí gây thương
vong nhiều nhất cho bộ đội ta là mìn. Khmer Đỏ có đủ các loại mìn do nhiều nước
cung cấp. Loại mìn zip mà Polpot sử dụng ở Campuchia được làm bằng giấy nhưng
có tẩm hóa chất, cứ dính là bị nhiễm độc và hoại tử, nên cứ sứt da, chảy máu là
phải cưa chân. Hơn 50% thương binh Việt Nam ở Campuchia là bị thương ở chân,
tay...
Tôi đã từng gặp
những chiếc xe ô tô chở thương binh Việt Nam ra sân bay Pochentong về nước điều
trị, trên xe có 30 thương binh chỉ còn đúng 30 cái chân.
Cái thứ hai
đáng sợ ở Campuchia là khí hậu vô cùng khắc nghiệt, nên bộ đội mình hy sinh nhiều.
Sốt rét ở Campuchia nhanh vô cùng, nước suối rừng già ở Campuchia độc một cách
đáng sợ. Bộ đội ta dù uống hay rửa mặt hoặc tắm đều có thể mắc sốt rét ác tính.
Có rất nhiều bộ đội ta đã bị sốt rét lên đến trên 41 độ dẫn đến hoảng loạn thần
kinh, đập phá và cuối cùng là suy kiệt, không sống nổi.
Trong quá
trình truy quét tàn quân Polpot, có những lần ta mất cả một đại đội vì sốt rét.
Có những khu vực cửa rừng ở Campuchia có tượng con voi đá rất to, quay đầu ra.
Người dân Campuchia nói: Đến con voi còn phải quay ra thì người vào rừng đó chỉ
có chết. Chỉ có bộ đội Việt Nam là dám vào, vẫn chiến đấu và vẫn đánh thắng -
nhưng gian khổ vô cùng.
Nhưng dù cho
cuộc chiến ấy khốc liệt đến như thế nhưng tính kỷ luật của bộ đội Việt Nam thì
không một đội quân nào trên thế giới có thể có được. Cũng có một số ít người vi
phạm kỷ luật nhưng tuyệt đại đa số thực hiện rất nghiêm kỷ luật dân vận. Cũng
vì tính kỷ luật rất cao này mà bộ đội Việt Nam được dân Campuchia thương thực sự.
Hồi đó bộ đội
mình đi làm dân vận thì cũng chỉ giúp dân chứ không có tiền mà cho. Còn chuyện
nhường cơm xẻ áo là có thật. Thời đó, nếu bảo một người có tiêu chuẩn 18kg gạo/tháng
nhưng cắt đi 5kg để nhường cho người khác là khó nhưng bộ đội Việt Nam chuẩn bị
ăn cơm mà thấy trẻ em Campuchia vào bếp thì luôn nhường các em ăn trước. Có thuốc
men gì cũng lo cho trẻ em trước. Mà bộ đội ta làm những việc ấy rất tự nhiên, rất
bản năng, với tấm lòng của một CON NGƯỜI chứ không vì một điều gì khác.
Điều mà tôi thấy
ấn tượng nhất, tự hào nhất là Việt Nam không chỉ trao cho Campuchia cuộc sống,
cơm áo, hòa bình mà quan trọng nhất là trao cho đất nước này quyền độc lập, tự
chủ kể cả khi còn mấy chục vạn quân đang đóng trên đất Campuchia và chỉ ở đó để
giúp dân, giúp Bạn.
Việt Nam chưa
bao giờ có điều gì áp đặt đối với Campuchia. Trong sự giúp đỡ toàn diện, to lớn
đó, hợp tác quốc phòng là một trong những trụ cột trong quan hệ Việt Nam -
Campuchia.
Một phần lớn
các cán bộ chỉ huy cấp chiến dịch của Campuchia đều là những người từng học ở
Việt Nam. Họ đều thừa nhận học được rất nhiều thứ về nghệ thuật chỉ huy quân đội
ở Việt Nam. Mình đã giúp bạn rất nhiều nhưng tôi vẫn nhớ điều đại tướng Lê Đức
Anh luôn luôn căn dặn cấp dưới: Điều quan trọng bậc nhất là phải tôn trọng độc
lập, tự chủ của bạn. Dù trong hoàn cảnh nào cũng phải tuyệt đối tuân thủ điều
này, ai mà vi phạm là “chết với ông Sáu”.
Nguồn: Thượng
tướng Nguyễn Chí Vịnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét