Trong hơn 30 năm trường kì kháng chiến của quân và dân ta (1945-1975) có thể xem giai đoạn này là thời kỳ khốc liệt và bi hùng nhất trong lịch sử 4000 năm dựng nước và giữ nước của nhân dân ta, đánh Pháp, kháng Nhật, đánh bật đế quốc sừng sỏ nhất là Mỹ ra khỏi Việt Nam, đấu luôn VNCH thống nhất giang san, bạn bè quốc tế phải nghiêng mũ thán phục mà thốt lên rằng "chỉ cần 1/2 Việt Nam mà đã làm nên được như vậy". Sau ngày giải phóng 30/4/1975, đất nước chúng ta đã rất mệt mỏi và kiệt quệ, nền kinh tế tụt hậu do chiến tranh, công nghiệp nặng, cơ sở vật chất, giao thông cầu đường bị phá hủy nặng nề, phần thì bị Mỹ cấm vận kinh tế vv...chúng ta bắt đầu lại bằng con số 0 tròn trĩnh.
Cứ nghĩ độc lập đã được lập lại, nhưng chưa kịp hít hơi thở của bầu không khí hòa bình ấy thì đội quân Khmer Đỏ tấn công vào lãnh thổ Việt Nam, giết chóc người dân và đốt phá làng mạc Việt Nam trong những năm 1975 - 1978. Tội ác của chúng thiết nghĩ khỏi cần phải kể. Trong khi đó Trung Quốc không chịu làm trung gian hòa giải cho Việt Nam đã đành, tai nghe, mắt thấy nhân dân Việt Nam bị thảm sát mà Liên Hợp Quốc thì không có phản ứng gì. Vết thương kia chưa kịp nguôi ngoai, nuốt lệ vào trong lại một lần nữa con xa cha mẹ già, chồng xa vợ hiền, cha xa con thơ nhỏ dại, Việt Nam lại phải gồng mình đứng lên đánh dẹp khmer Đỏ, truy kích tàn quân Pônpot thọc sâu vào biên giới Thái Lan cứu nhân dân Campuchia thoát khỏi họa diệt chủng. Sau hơn 30 năm kinh nghiệm chiến tranh lúc này đây quân đội Việt Nam rất thiện chiến và tinh nhuệ, cộng thêm lòng yêu nước ngày càng được tôi luyện qua bao gian khổ của nhân dân mà sức mạnh tăng lên đáng kể, thế giới lúc bấy giờ có câu " Đại bá Liên Xô, tiển bá Việt Nam" khiến Trung Quốc phải dè chừng. Lợi dụng thời cơ và chiến thuật đúng đắn, bộ đội chủ lực của Việt Nam đang tham chiến bên Campuchia, năm 1979 Trung Quốc dở trò tiểu nhân đánh lén sau lưng ta, còn đòi "dạy cho Việt Nam một bài học" của Đặng Tiểu Bình, xuôi 60 vạn quân tấn công vào biên giới phía Bắc của nước ta. Thời thế lúc đó rất khó cho Việt Nam, một mình nước ta phải đánh tay đôi với Khơme Đỏ và Trung Quốc, nhưng Trung Quốc đánh dòng rã một tháng trời với dân quân tự vệ Việt Nam mà không vào được Hà Nội, bộ đội chủ lực Việt Nam vừa kịp về tới thì bọn họ liền tuyên bố rút quân, thật đáng hổ thẹn cho Trung Hoa Vĩ Đại.
Tôi thật may mắn khi sinh ra trong thời bình và tôi thật sự tự hào vì là người con đất Việt, bắt đầu từ Âu Lạc đến nay có 2271 năm lịch sử tuy có bề dày lịch sử như thế, nhưng hiếm có quốc gia nào như Việt nam, để giữ được độc lập và chủ quyền đã phải trải qua nhiều gian khổ trước những đế quốc to lớn hơn mình, chúng ta hãy thử lại 1 phép tính với 4 lần Bắc thuộc , Lần1: 246 năm, Lần 2: 501 năm, Lần 3: 336 năm, Lần 4 giặc Minh xâm lăng 13 năm, tổng cộng 1096 năm bị Trung Quốc đô hộ. Nội chiến phân tranh Lê - Mạc và Trịnh - Nguyễn: 261 năm. Đế quốc xâm lược Pháp Thuộc: 82 năm, Nhật thuộc: 5 năm, kháng Pháp: 9 năm, kháng Mỹ: 21 năm, tổng cộng 117 năm, Lấy tổng số 2271 năm lịch sử của Việt Nam trừ đi tổng thời gian đô hộ của các đế quốc xâm lược lẫn thời gian nội chiến phân tranh trong nước" 2271 - ( 1096 + 117 + 261) = 1474 năm bị dày vò bởi chiến tranh và loạn lạc , chỉ còn lại 797 năm hòa bình, một con số đáng phải suy ngẫm khi mà số năm chiến tranh (1474 năm) > hòa bình (797 năm), chiến tranh lớn hơn gấp 2 lần con số hòa bình, nhưng nếu cho tôi chọn sinh lại 1000 lần đi nữa, thì tôi vẫn chọn quê hương đất lửa Việt Nam.
ST
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét