Khi nói về mối quan hệ giữa những người cộng sản với toàn thể những người vô sản, C.Mác đã chỉ rõ: “Trong các giai đoạn khác nhau của cuộc đấu tranh giữa vô sản và tư sản, họ luôn luôn đại biểu cho lợi ích của toàn bộ phong trào”. Đó là chân lý hiển nhiên, là lẽ bình thường mà những người cộng sản chân chính cách mạng phải hiểu và vận dụng. Nhưng trên thực tế, ngay từ thời C.Mác đã có những “lý luận gia” và không ít những nhà hoạt động chính trị thờ ơ với các hình thức đấu tranh của giai cấp vô sản. Họ coi các hình thức đấu tranh của giai cấp vô sản như là một sự vụn vặt, thấp kém, trái với nguyên tắc và mục đích tối cao, cuối cùng của đảng cộng sản. Họ cho rằng mục đích cuối cùng của chủ nghĩa cộng sản là xóa bỏ giai cấp, xóa bỏ nhà nước, vì vậy “Giai cấp công nhân không cần phải tự tổ chức thành chính đảng; giai công nhân không được viện bất cứ lý do gì để làm chính trị, vì tiến hành đấu tranh chống nhà nước tức là thừa nhận nhà nước và như vậy là trái với những nguyên tắc vĩnh cửu! Công nhân không nên tiến hành bãi công, vì phí sức mình để giành cho được tăng lương hoặc để ngăn chặn hạ lương có nghĩa là thừa nhận chế độ làm thuê, như thế là trái với những nguyên tắc vĩnh cửu của việc giải phóng giai cấp công nhân...”. C.Mác gọi đó là “chủ nghĩa thờ ơ chính trị”.
Ngay ở nước ta hiện nay, cũng không phải không có
nhiều nơi coi thường việc xây dựng tổ chức đảng và tổ chức công đoàn trong các
doanh nghiệp tư nhân và doanh nghiệp có vốn đầu tư của nước ngoài. Không phải
là không có sự ươn hèn và thoái hoá, biến chất của một số người được cử đại
diện phía Việt Nam tham gia trong lãnh đạo các liên doanh… Phải nhận rõ rằng
những người công nhân chúng ta trong các doanh nghiệp ngoài nhà nước hiện nay,
xét về mặt chính trị xã hội thì họ là một bộ phận của giai cấp đang lãnh đạo xã
hội, họ có tổ chức đảng tiên phong của mình là Đảng Cộng sản Việt Nam cầm
quyền. Như vậy, họ đang là chủ nhân có tổ chức của xã hội, có Đảng lãnh đạo, có
Nhà nước pháp quyền XHCN đang quản lý toàn bộ nền kinh tế quốc dân (trong đó có
khu vực kinh tế ngoài nhà nước). Nhưng xét về mặt sở hữu thì bản thân những
người lao động Việt Nam hiện nay trong các doanh nghiệp ngoài nhà nước vẫn là
người vô sản (với ý nghĩa là người không có tư liệu sản xuất) đang làm thuê cho
giới chủ. Mặc dù vậy, như trên đã nói, họ khác xa cái giai cấp vô sản “trần như
nhộng” của thế kỷ 19, bối cảnh ra đời của chủ nghĩa Mác. Đây là một bộ phận của
giai cấp vô sản đặc thù trong một xã hội có nền kinh tế thị trường chưa hề có
tiền lệ trong lịch sử. Vậy thì Đảng và Nhà nước cùng các tổ chức khác trong hệ
thống chính trị cần có sự đầu tư trí tuệ, tâm lực và trách nhiệm nghiên cứu và
hoạch định chính sách để tổ chức, xây dựng và bảo vệ quyền lợi chính đáng của
người lao động. Nếu khu vực kinh tế tư nhân ngày càng có vai trò to lớn trong
nền kinh tế quốc dân thì bộ phận giai cấp vô sản ở đây cũng ngày càng quan
trọng. Không thể để tình trạng “Chủ nghĩa thờ ơ chính trị” xuất hiện một cách tự
phát như vừa qua ở một số nơi (Ví dụ: doanh nghiệp, giới chủ mạt sát, thậm chí
sỉ nhục người lao động, có nơi quỵt lương công nhân, tự ý tăng giờ làm nhằm bóc
lột sức lao động; không tôn trọng luật pháp Việt Nam về những điều kiện bảo hộ
lao động, về giữ vệ sinh môi trường lao động, đảm bảo những phúc lợi xã hội như
y tế, sinh hoạt văn hoá, nơi ăn ở; làm ô nhiễm môi trường ở các mức độ khác
nhau, nhưng các nhà quản lý thì có nơi còn bao che, xử phạt chiếu lệ, các chế
tài hoặc thiếu, hoặc chưa đủ mạnh và việc khắc phục rất trì trệ…). Đây có thể
coi là những biểu hiện của “chủ nghĩa thờ ơ chính trị” trong giai đoạn
hiện nay của cách mạng Việt Nam.
Vì vậy, trong công tác xây dựng đảng về tư tưởng và
lý luận thì cần đấu tranh, vạch trần, lên án những biểu hiện của “chủ nghĩa thờ
ơ chính trị”; trong hoạch định chủ trương, chính sách cần đặt vấn đề chống một
cách nghiêm túc, cần thể hiện một cách quyết liệt trong hoạt động thực tiễn;
trong tổ chức thì cần nghiên cứu một cách khoa học, sát với thực tiễn để xây
dựng và củng cố các tổ chức chính trị, chính trị-xã hội ở các loại hình doanh
nghiệp, nhất là các doanh nghiệp ngoài nhà nước. Không chủ nghĩa kinh nghiệm trong
công tác tổ chức, xây dựng và phương thức hoạt động để ứng dụng trong các
doanh nghiệp hiện nay. Đảng cần có chỉ đạo cụ thể trong xây dựng và hoạt động
của các tổ chức cơ sở đảng ở khu vực kinh tế ngoài nhà nước và lãnh đạo các cơ
quan nhà nước xây dựng và hoàn thiện các quy phạm pháp luật để điều chỉnh các
hoạt động của giới chủ và cả với người lao động trong các doanh nghiệp ngoài
nhà nước. Đặc biệt, Đảng và Nhà nước cần có sự cân nhắc thận trọng khi cử cán
bộ vào làm việc ở khu vực kinh tế tư nhân, nhất là tại các doanh nghiệp có vốn
đầu tư của nước ngoài; cần giáo dục và quản lý chặt chẽ tư tưởng và đạo đức của
họ để họ thực sự là người của giai cấp công nhân, bảo vệ lợi ích chính đáng của
người lao động. Phải trừng trị thích đáng những ai chỉ vì lợi ích cá nhân mà hy
sinh lợi ích của quốc gia và lợi ích hợp pháp của người lao động. Hơn bất cứ ở
đâu, khu vực kinh tế ngoài quốc doanh đang đòi hỏi một đội ngũ cán bộ, đảng
viên vừa vững về chính trị, vừa có tâm trong sáng, vừa có trí tuệ và bản lĩnh
để hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Cần tăng cường hơn nữa công tác giáo dục, nâng
cao bản chất cách mạng của giai cấp công nhân; phát huy ý thức và bản
lĩnh của người làm chủ đất nước, nâng cao tay nghề, rèn luyện tác phong và kỹ
thuật lao động công nghiệp, đặc biệt là nắm vững pháp luật để có quan hệ đúng
mực với giới chủ, làm cho giới chủ phải tôn trọng người lao động. Đề cao lòng
tự tôn dân tộc, biết tự trọng và tuân theo kỷ luật, luật pháp là cách tốt nhất
để giới chủ phải khâm phục và tôn trọng.
Đảng và Nhà nước đã và sẽ phải tiếp tục hoàn thiện chế
độ chính sách và hệ thống các quy phạm pháp luật để đảm bảo cho những người vô
sản trong khu vực kinh tế ngoài nhà nước được làm chủ - làm chủ bằng Nhà nước
và pháp luật./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét