Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2022

TRẬN CHIẾN HUYỀN THOẠI 1 CHỌI 20 TẠI ĐỒI KHÔNG TÊN


Trận chiến ở Đồi Không Tên là trận đánh diễn ra từ 7 giờ sáng đến 5 giờ chiều ngày 28/2/1967 trên một ngọn đồi dưới chân núi Cù Đinh (làng Chanh, xã Tân Kim, Cam Lộ, Quảng Trị) giữa 1 tiểu đội gồm 10 chiến sĩ thuộc Tiểu đoàn 1, Trung đoàn pháo binh 84 QGP do Trung sĩ Bùi Ngọc Đủ chỉ huy có nhiệm vụ vận chuyển, xây dựng và bảo vệ kho chứa hơn 3.000 quả đạn pháo H6, H12, ĐKB dùng cho chiến dịch tấn công vào điểm cao 241 Quán Ngang, Bộ Chỉ huy quân sự Mỹ ở thị xã Đông Hà, Quảng Trị đầu năm 1967 và 200 lính Thủy quân lục chiến - lực lượng tinh nhuệ nhất của quân đội Mỹ được máy bay và pháo kích hỗ trợ.
Ngày 28/2/1967, sau khi nhận được tin thám báo, quân đội Mỹ bất ngờ dùng trực thăng đổ 200 lính thủy quân lục chiến lên khu vực Đồi Không Tên nhằm phá hủy kho đạn dược mà theo Mỹ đánh giá là cực lớn của quân Giải phóng. Một trận đánh không cân sức đã diễn ra quanh con suối La La ngay dưới chân đồi Không Tên, 10 tay súng QGP được trang bị vũ khí hạng nhẹ gồm 6 khẩu AK47, 4 khẩu súng trường CKC và lựu đạn quần nhau quyết liệt từng mét đất gần 1 ngày trời với một lực lượng địch vượt trội hơn mình 20 lần, được pháo binh, không quân (2 trực thăng, 4 cường kích mặt đất) yểm trợ.
Vừa bị tấn công bất ngờ và hiểu rằng mình đang bị vây chặt, tất cả mọi ưu thế về quân số, hỏa lực, bố trí binh lực,... đều thuộc về quân địch, còn phía các chiến sĩ QGP chỉ có một ý chí quyết tâm, thông thạo địa hình. Tiểu đội trưởng Bùi Ngọc Đủ chia quân thành 3 tổ, mỗi tổ 3 người phụ trách các hướng khác nhau kiên nhẫn chờ địch đến thật gần mới đồng loạt nổ súng vừa tạo ra hiệu suất tác xạ rất cao vừa gây nên nổi khiếp đảm khủng khiếp cho đối phương.
Sau những đợt tấn công đầu tiên thất bại, quân Mỹ có lẽ cho rằng quân Giải phóng khá đông trên đồi nên gọi pháo binh và không quân cường kích chi viện, dồn dập pháo kích, không kích lên các vị trí nghi ngờ có vị trí đối phương ẩn nấp. Pháo kích xong thì biệt kích Mỹ lại lần lượt tấn công lên ngọn đồi và cứ sau mỗi đợt tấn công của địch, tiểu đội Bùi Ngọc Đủ lại hao mòn dần, các chiến sĩ lần lượt hi sinh. Nhiều chiến sĩ bị thương nặng nhưng không hề rên la, không để đồng đội băng bó mà vẫn chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng. Các chiến sĩ không có một phút nào được nghỉ ngơi, tất cả họ đều không ăn, không uống suốt gần 1 ngày trời quần nhau quyết liệt cùng địch trên ngọn đồi Không Tên. Đến cuối buổi chiều hai bên đã gần như kiệt sức.
Kế hoạch tấn công chớp nhoáng bằng lực lượng biệt kích tinh nhuệ của Mỹ vào kho vũ khí QGP hoàn toàn thất bại, tổn thất 131/200 tay súng bị thương vong. Quân Mỹ buộc phải rút quân lúc 5 giờ ngày 28/2/1967.
Không hề có chi viện, chỉ lợi dụng địa hình địa vật, tận dụng các ụ đất, đá, con suối để ẩn nấp, bố trí hỏa lực một cách thông minh, các chiến sĩ QGP đã đẩy lui 15 đợt tấn công của hơn 200 lính thủy quân lục chiến Mỹ được pháo binh và không quân chi viện, bảo vệ thành công kho đạn. Trong 10 chiến sĩ chiến đấu trên ngọn đồi Không Tên, 2 chiến sĩ bị thương nặng, 7 chiến sĩ anh dũng đã vĩnh viễn nằm lại trong lòng đất mẹ.
Có thể là hình ảnh về 1 người

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét