.Những chiếc bi đông chi chít lỗ đạn, những đôi dép cao su đã từng băng qua trăm ngàn cây số trên tuyến đường Trường Sơn hùng vĩ.
Tất thảy những thứ đó, chúng đã từng bị vùi sâu trong lòng đất cùng với những năm tháng chiến tranh khói lửa.
Chẳng ai trong chúng ta, những con người được sinh ra và lớn lên khi đất nước đã hòa bình, độc lập, lại có thể thấu hiểu hết những đau thương của cha ông ta ngày trước.
" Cứng như sắt đá, mềm như thịt da", đến những miếng kim loại bền chắc là thế còn không chịu được sức công phá của mưa bom bão đạn, huống chi là những con người bằng xương, bằng thịt.
Ấy vậy mà, mặc cho những hiểm nguy phía trước, họ vẫn dũng cảm tiến lên để ngăn bước quân thù.
Đất nước giờ đây đã được độc lập, có những người con đã mãi không thể trở lại nơi quê hương xứ sở, có những người mẹ mòn mỏi chờ tin con suốt bao năm tháng, có những mối tình dở dang và cả trăm ngàn nỗi nhớ.
Để hôm nay, đứng dưới là cờ đỏ tung bay trong nắng, chúng ta có thể tự hào rằng dân tộc ta, cha ông ta đã từng vĩ đại đến thế nào...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét