Thứ Năm, 21 tháng 11, 2024

CHIẾN LƯỢC “DIỄN BIẾN HÒA BÌNH” VÀ CƠ HỘI CHÍNH TRỊ


Hiện nay, các thế lực thù địch đang đẩy mạnh thực hiện chiến lược “diễn biến hòa bình” và sử dụng những phần tử cơ hội chính trị để chống phá cách mạng Việt Nam, hòng tiến tới lật đổ chế độ chính trị ở nước ta. Do vậy, cuộc đấu tranh phòng, chống “diễn biến hòa bình” giữ vững ổn định chính trị, bảo vệ Đảng, bảo vệ chế độ phải gắn chặt với cuộc đấu tranh không khoan nhượng chống các phần tử cơ hội chính trị. Bài viết góp phần nhận diện và đấu tranh phòng, chống “diễn biến hòa bình” và cơ hội chính trị ở nước ta hiện nay

Nguồn gốc chiến lược “diễn biến hòa bình” là do sau Chiến tranh thế giới thứ hai, chủ nghĩa đế quốc nhận thấy có thể thực hiện một cuộc tấn công bằng các nhân tố gây bất ổn ngay trong lòng CNXH sẽ làm sụp đổ các nước XHCN. Do vậy, cùng với “Chiến tranh lạnh”, chủ nghĩa đế quốc đẩy mạnh cuộc chiến tranh tư tưởng, tuyên truyền chống phá CNXH. Phương thức mới này được gọi là “diễn biến hòa bình” hay “chuyển hóa hòa bình”.

Cụm từ “diễn biến hòa bình” xuất hiện ở thời kỳ đầu của Chiến tranh lạnh khi Ngoại trưởng Mỹ Akisơn nhận thấy sự thất bại của Mỹ trong việc can thiệp quân sự đối với các nước XHCN. Chiến lược “diễn biến hòa bình” là khái niệm chỉ âm mưu, thủ đoạn, phương thức hoạt động của các thế lực đế quốc, phản động sử dụng nhằm tạo ra và ủng hộ lực lượng chống đối, phản cách mạng ngay trong lòng các nước XHCN, hòng lật đổ chế độ XHCN mà không cần can thiệp bạo lực từ bên ngoài. Đây là “chiến lược cơ bản nhằm lật đổ chế độ chính trị của các nước tiến bộ, trước hết là các nước xã hội chủ nghĩa từ bên trong, chủ yếu bằng các biện pháp phi quân sự do chủ nghĩa đế quốc và các thế lực phản động, đứng đầu là Mỹ tiến hành”(1).

Những năm 1947-1988 là giai đoạn thực hiện chiến lược “diễn biến hòa bình” để ngăn chặn sự phát triển của CNXH. Trong đó, chủ nghĩa đế quốc đã lợi dụng khó khăn ở một số nước XHCN để kích động bạo loạn (Hunggari năm 1956, Tiệp Khắc năm 1968)... Những năm 1989-1993, Chiến lược “diễn biến hòa bình” gắn liền với chiến lược “vượt trên ngăn chặn” để xóa bỏ CNXH. Từ năm 1993 đến nay là giai đoạn đẩy mạnh thực hiện chiến lược “diễn biến hòa bình”, tiến hành “Cách mạng màu” hòng xóa bỏ hoàn toàn CNXH.

Bản chất thực sự của chiến lược “diễn biến hòa bình” hiện nay là “hoạt động của các thế lực đế quốc tư bản lớn và cường quyền, nhằm vào các nước có chế độ chính trị mà họ coi là không phù hợp với lợi ích của họ, bằng tổng hợp các biện pháp chính trị, quân sự, kinh tế, văn hóa, xã hội, ngoại giao, an ninh… để chuyển hóa chế độ chính trị của các nước này theo một quỹ đạo có lợi cho họ”(2). Bản chất đó thể hiện rõ tính chất phản cách mạng: chính trị phản động, dân tộc chủ nghĩa, toàn cầu hóa, phi vũ trang. Theo đó, những biến thái mới của “diễn biến hòa bình” thời gian gần đây là:

1) Chủ thể thực hiện chiến lược “diễn biến hòa bình” không chỉ là các thế lực thù địch, các nước đế quốc tư bản mà còn có cả các nước theo chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi, bành trướng và bá quyền. Theo đó, động cơ chính trị của “diễn biến hòa bình” đã chuyển từ hoạt động chống phá về ý thức hệ là chính sang trọng tâm tấn công vì lợi ích dân tộc cục bộ là chính.

2) Mục tiêu chủ yếu của “diễn biến hòa bình” thời gian gần đây là làm thay đổi nhận thức, gây mơ hồ về tính chất quốc gia, dân tộc, chế độ chính trị của các nước theo hướng có lợi cho chủ nghĩa đế quốc và cường quyền vì lợi ích địa - chính trị và địa - kinh tế thay vì mục tiêu chính trị cực đoan.

3) Phương thức “diễn biến hòa bình” đã chuyển sự chống phá từ bên ngoài vào bên trong các nước sang thúc đẩy các hoạt động chống đối ngay từ bên trong nội địa, nội bộ và tại chỗ là chính.

4) Các âm mưu, thủ đoạn “Diễn biến hòa bình” đã được đẩy lên đỉnh cao, đến mức có thể coi là một “công nghệ”, đó là “công nghệ lật đổ”, với kịch bản gồm: hình thành lực lượng đối lập sẵn sàng cho một cuộc bầu cử; đẩy mạnh truyền thông kích động trong các cuộc bầu cử; tẩy chay hoặc không công nhận kết quả bầu cử nếu phe đối lập không chiến thắng; tổ chức cho các đối tượng nhẹ dạ cả tin, những đối tượng chống đối xuống đường, cộng hưởng bởi các phương tiện truyền thông gây ra bạo lực đường phố; can thiệp từ bên ngoài vào với danh nghĩa ủng hộ “những chiến sĩ đấu tranh vì dân chủ” bởi lý do “có gian lận trong bầu cử”; sử dụng công cụ thông tin và ngoại giao gây sức ép với chính quyền mới được bầu và ép buộc từ chức, giải tán, hoặc quốc hội buộc tuyên bố bãi bỏ kết quả bầu cử; tuyên bố thắng lợi và công khai ủng hộ, công nhận chính phủ mới thân phương Tây.

5) Gây sức ép kinh tế - tài chính và tấn công mạng thông tin là hai phương thức nổi lên của các thế lực thù địch, phản động, cường quyền đối với các nước nhỏ. Do đó, chúng triệt để lợi dụng mạng xã hội và các tổ chức phi chính phủ để gieo mầm, thúc đẩy “xã hội dân sự”, kích động sự phản kháng của các phần tử chống đối, biểu tình lật đổ chế độ(3).

Chiến lược “diễn biến hòa bình” và chủ nghĩa cơ hội chính trị có mối quan hệ mật thiết, cộng sinh với nhau, nó càng thêm “nhựa sống” khi được những phần tử “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” cộng sức. Bởi vậy, cùng với việc nhận diện, vạch trần âm mưu, thủ đoạn của chiến lược “diễn biến hòa bình”, cần chỉ rõ những biểu hiện của chủ nghĩa cơ hội chính trị trong bối cảnh hiện nay. Chống chủ nghĩa cơ hội chính trị để xây dựng Đảng ta trong sạch, vững mạnh, nâng cao tính tiền phong, tính chiến đấu của tổ chức đảng.

Chủ nghĩa cơ hội có nguồn gốc từ mâu thuẫn giai cấp và cuộc đấu tranh giữa giai cấp vô sản và giai cấp tư sản, giữa hệ tư tưởng vô sản và hệ tư tưởng tư sản, giữa CNXH và chủ nghĩa tư bản. Chừng nào còn tồn tại cuộc đấu tranh này thì vẫn còn cơ sở cho chủ nghĩa cơ hội tồn tại. Trong phong trào cách mạng vô sản, chủ nghĩa cơ hội chính trị thể hiện sự thỏa hiệp, cải lương, hợp tác vô nguyên tắc, trái với lợi ích cơ bản của giai cấp công nhân và nhân dân lao động. Trên thực tế, tồn tại chủ nghĩa cơ hội hữu khuynh (có tính chất cải lương, thiên về thỏa hiệp, muốn “cải biến” một cách hòa bình chủ nghĩa tư bản thành CNXH, từ bỏ đấu tranh giành thắng lợi thực sự về tay giai cấp công nhân) và chủ nghĩa cơ hội “tả” khuynh biến chủ nghĩa Mác thành một giáo lý chết cứng, cứng nhắc, không sáng tạo (tồn tại trong các Đảng công nhân thời Quốc tế II cho đến tận ngày nay). Dù là chủ nghĩa cơ hội hữu hay “tả” khuynh đều đẩy phong trào công nhân đi đến hy sinh vô ích và thất bại(4). Những người sa vào chủ nghĩa cơ hội tìm cách thỏa hiệp quan điểm này với quan điểm kia, để đứng trung dung giữa những quan điểm đối chọi nhau. Do đó, đối với họ, chỉ luôn là những lời nói bóng gió và giả thiết trống rỗng; là lời nói không đi đôi với việc làm.

Chủ nghĩa cơ hội chính trị và những kẻ cơ hội chính trị được Hồ Chí Minh gọi tên là “bọn hoạt đầu”(5). Chủ nghĩa cơ hội chính trị là kẻ thù bên trong, tồn tại với rất nhiều đặc điểm và rất nguy hiểm, phá hoại Đảng, phá hoại phong trào cách mạng từ bên trong. Chúng ta cần nhận rõ nguồn gốc nảy sinh, sự phát triển, biểu hiện của chủ nghĩa cơ hội chính trị để có các giải pháp đấu tranh hiệu quả, thiết thực.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét