Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2025

CÙNG ĐỌC VÀ SUY NGẪM: NGƯỜI ĐÃ CÓ TƯ TƯỞNG LẬT SỬ THÌ KHÔNG LÊN ĐƯA VÀO THAM GIA BIÊN SOẠN SÁCH GIÁO KHOA!

     Tôi đã đọc rất kỹ status của ông Đỗ Ngọc Thống - người tham gia biên soạn CT 2018 - khi ông nói rằng ông “mừng vì đã kiên quyết đấu tranh để đưa tác phẩm này vào SGK”!

Đến đây, mọi thứ đã rõ ràng.

Không phải do vô tình.
Không phải do sơ suất.
Không phải do cách hiểu.

Mà là do “kiên quyết đấu tranh”.
Nghĩa là cố tình đưa bằng được.

Và tôi phải hỏi một câu rất giản dị, rất thẳng, rất công dân:

Ông đấu tranh vì cái gì? 
Vì giáo dục học sinh Việt Nam, hay vì thỏa mãn một quan điểm cá nhân sai lệch về văn chương?

Đưa một tác phẩm tối tăm vào SGK không phải là đổi mới. Đó là đánh đổi.

Một nền giáo dục muốn mạnh thì phải xây nền tảng tinh thần sáng.

Nhưng tác phẩm mà ông cố tình đưa vào lại u ám đến tuyệt vọng, bi kịch hóa chiến tranh đến mức sai lệch bản chất, làm mờ đi chính nghĩa chống xâm lược, gieo vào đầu giới trẻ tâm thế vô vọng và hoài nghi.

Một tác phẩm khiến chính người từng chiến đấu cùng tác giả phải lên tiếng phản đối, vậy mà ông lại gọi đó là “thành công”.

Đó không phải là cải cách.
Đó là việc đánh đổi tinh thần dân tộc để lấy cái gọi là “cá tính nghệ thuật”.

Ông có thể thích tác phẩm ấy. 
Ông có quyền đọc, quyền khen, quyền cảm xúc.
Nhưng đưa vào SGK là trách nhiệm quốc gia.

Ông không được quyền lấy cảm xúc riêng để quyết định cảm xúc của hàng triệu học sinh, lấy sở thích cá nhân để thay đổi chuẩn giá trị của dân tộc, lấy sự “hào hứng” riêng để áp đặt lên tâm hồn thế hệ trẻ.

Đó không còn là lựa chọn nghệ thuật.
Đó là trách nhiệm công vụ.
Và trách nhiệm ấy, ông không thể né.

Nếu ông tự hào vì “đấu tranh để đưa vào”, vậy hãy dũng cảm đứng ra chịu trách nhiệm trước Nhân dân.

Người làm chính sách không được đứng trên cao để tuyên bố “tôi mừng vì tôi đã đúng”.

Người làm chính sách phải biết lắng nghe phản biện của Nhân dân, 
phải dám đối thoại khi xã hội bức xúc, 
phải hiểu rằng chương trình giáo dục không phải nơi để thử nghiệm cái nhìn u tối về lịch sử.

Ông nói ông “mừng”.

Nhưng Nhân dân không mừng.
Cựu chiến binh không mừng.
Những người hiểu chiến tranh không mừng.
Học sinh và phụ huynh lại càng không mừng...

Vậy ông mừng vì điều gì?

Chương trình giáo dục không phải một “khu vực đặc quyền”.

Nó phải được soi chiếu bởi lương tri xã hội, đạo lý dân tộc, ký ức chiến tranh chân thực và trách nhiệm với thế hệ trẻ.

Và bây giờ khi nhiều điều đã sáng rõ, xin ông đừng tiếp tục đứng trên cao mà tự hào về quyết định ấy nữa.

Hãy xuống đây - đối diện với câu hỏi của Nhân dân:
Vì sao ông đưa bóng tối vào sách của trẻ em Việt Nam⁉️

Một người làm giáo dục có thể sai.
Điều đó bình thường.
Nhưng một người làm giáo dục mà kiên quyết sai, thì đó mới là điều nguy hiểm.

Ông hãy trả lời đi!
Khuyết danh ST.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét