Với nhiều phương thức, thủ đoạn tinh vi, nhiều năm qua các tổ chức bất hợp pháp núp bóng tôn giáo luôn tìm mọi cách xâm nhập vào cộng đồng dân cư, nhất là vùng sâu, vùng xa, nơi tập trung đông đồng bào dân tộc thiểu số vốn còn nhiều khó khăn về đời sống kinh tế, văn hóa để lôi kéo người dân.
Không chỉ tuyên truyền mê tín dị đoan, phản văn hóa, trái thuần phong mỹ tục và đạo đức xã hội, hoạt động của các tà đạo còn gây chia rẽ khối đại đoàn kết dân tộc, xâm phạm trật tự xã hội, đe dọa an ninh quốc gia.
Hơn 13 năm đã qua nhưng nhiều người vẫn chưa quên vụ việc đáng buồn xảy ra tại huyện Mường Nhé (Điện Biên) vào tháng 5/2011. Dại dột nghe theo lời kêu gọi của các đối tượng xấu, hơn 7.000 bà con người dân tộc H’Mông từ các tỉnh miền núi phía bắc, thậm chí cả các tỉnh Tây Nguyên như Đắk Lắk, Đắk Nông đã kéo về bản Huổi Khon, xã Nậm Kè, huyện Mường Nhé để tránh “ngày tận thế”.
Tại đây, hàng trăm lều bạt được dựng lên, những người biểu tình lập barie tại lối vào bản Huổi Khon và bố trí người canh gác 24/24 giờ khiến tình hình an ninh, trật tự diễn biến vô cùng phức tạp.
Trước đó, vào tháng 4/2011, các đối tượng Vàng A Ía, Thào A Lù đã cùng một số tay chân thường xuyên tuyên truyền rằng “đến ngày 21/5/2011 sẽ là ngày tận thế” và đầu tháng 5 tại Mường Nhé sẽ xuất hiện “một thế lực siêu nhiên” đưa người H’Mông đến “miền đất hứa”. Để thực hiện “giấc mộng đổi đời”, các đối tượng phản động đã kích động đám đông biểu tình đòi tự do tôn giáo, đòi lập “Vương quốc Mông tự trị”.
Vụ việc sau đó đã được các cơ quan chức năng giải quyết kịp thời, đám đông được giải tán, các đối tượng cầm đầu đã bị xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật, người dân bị kẻ xấu lôi kéo đều quay trở về nơi cư trú.
Tuy nhiên sau hơn 13 năm vụ việc đã một lần nữa đặt ra những vấn đề cấp bách liên quan lĩnh vực tôn giáo, dân tộc, nhất là tại các địa bàn miền núi, biên giới, vùng sâu, vùng xa khi thời gian gần đây có sự gia tăng rất đáng quan ngại của nhiều tổ chức bất hợp pháp núp bóng tôn giáo xâm nhập vào cộng đồng bà con dân tộc thiểu số, nổi lên là các tà đạo “Vàng Chứ”, “Dương Văn Mình”, “Bà Cô Dợ”, “Giê-sùa”, “Đạo bà Sính”,...
Đáng nói là cách thức tổ chức hoạt động, thủ đoạn tiếp cận, lôi kéo người tham gia của những tà đạo này có nhiều điểm giống nhau, do đó người dân có thể dễ dàng nhận diện để phòng tránh.
Thứ nhất, các tà đạo đều cố tình dựng nên những câu chuyện, “lời phán truyền” đầy tính hoang đường.
Như người lập ra tà đạo Vàng Chứ đã bịa tạc rằng mình là con của đức chúa trời với người con gái H’Mông. Nhìn thấy trái đất sắp đến ngày tận thế cho nên chúa trời đưa Vàng Chứ xuống trần gian để cứu giúp người H’Mông, ai đi theo Vàng Chứ sẽ được ban cho đôi cánh giúp bay lên trời, không bị trận đại hồng thủy nhấn chìm.
Còn Dương Văn Mình, sinh năm 1961 (còn có tên gọi khác Dương Súng Mình, Giàng Sống Minh, nguyên quán ở xã Thượng Thôn, huyện Hà Quảng, tỉnh Cao Bằng) bịa ra câu chuyện về việc “Chúa Giê-su nhập vào Dương Văn Mình, giao sứ mệnh cho Dương Văn Mình làm vua, chúa của người H’Mông, dẫn dắt người H’Mông”.
Không chịu thua kém người đồng hương cùng xã Thượng Thôn của mình, Lý Thị Sính sinh năm 1951, hành nghề bói toán, cúng bái tại Thái Nguyên cũng lập ra tà đạo mang tên “Đạo bà Sính”.
Năm 1989, khi Dương Văn Mình tự xưng là “Chúa Giê-su” ở huyện Hàm Yên (Tuyên Quang) thì tại Thái Nguyên, Lý Thị Sính cũng tự xưng là “Đức mẹ Maria” thực hiện sứ mệnh dẫn dắt đồng bào H’Mông có cuộc sống giàu sang, hạnh phúc.
Một số đối tượng ở nước ngoài cũng dùng chiêu bài giả lời Chúa, tự nhận mình “thực hiện sứ mệnh của Chúa” để dựng nên các tà đạo lôi kéo đồng bào dân tộc thiểu số tham gia.
Như năm 2015, David Her - tức Hờ Chá Sùng (hiện đã ngoài 60 tuổi) người H’Mông gốc Lào, cư trú tại Mỹ lập ra tà đạo Giê-sùa. David Her tự nhận mình chính là thiên sứ (người đưa tin), sứ giả của Chúa Giê-sùa, biết trước ngày Chúa tái lâm và mình được chọn làm vua của người H’Mông, ai tin và đi theo Chúa Giê-sùa sẽ có đất nước riêng.
Đến năm 2016, Vừ Thị Dợ, sinh năm 1977, người H’Mông, gốc Lào, sống tại Mỹ, đã dựng nên tà đạo “Bà Cô Dợ” bằng “công thức” quen thuộc là dựng nên câu chuyện mình được đức Chúa Trời chọn sinh ra Chúa Giê-su lần thứ hai có tên là Cứ Nu Si Lông sinh năm 2000 (là con trai út của Dợ) để cai trị người H’Mông trong 1.000 năm. Ai theo “Bà Cô Dợ” sẽ được ban phước lành và sự giàu có.
Chỉ cần bình tâm, tỉnh táo, chúng ta sẽ nhận ra một sự phi lý ở đây: các đối tượng ra sức tuyên truyền mình, hoặc người thân của mình là Chúa Giê-su nhập vào, Chúa Giê-su tái lâm, vậy rốt cuộc “Chúa Giê-su” mà những người này đề cập đến đã chọn ai để khiến họ phải thi nhau tranh giành sự ảnh hưởng và lãnh địa hoạt động như vậy? Hay mục đích của họ thực chất chỉ là giả danh Chúa để thực hiện những mưu đồ đen tối mà thôi?
Không chỉ bịa tạc, các tà đạo còn rao giảng những luận điệu phi lý, phản văn hóa, đi ngược thuần phong mỹ tục và chuẩn mực đạo đức xã hội.
Như việc tuyên truyền chỉ cần đi theo các tà đạo thì bà con không phải làm lụng vất vả vẫn có ăn, không học cũng biết chữ, người trẻ mãi không già, ốm đau sẽ tự khỏi, tiền tự khắc trên trời rơi xuống! Nhiều người đã dại dột bỏ nhà cửa, vườn tược, bán trâu bò đi theo các “Chúa Trời tự phong” để rồi rơi vào cảnh nheo nhóc bần hàn, ốm đau mãi không thể khỏi, cuộc sống trở nên cơ cực.
Bà con bản Cà Là Pá, xã Leng Su Sìn, huyện Mường Nhé vẫn nhớ dịch bệnh kinh hoàng xảy ra năm 2009. Khi đó, trong bản, hàng trăm người bị mắc dịch kiết lỵ, sốt phát ban, song các “trưởng đạo”, “thừa tác viên” - là tay chân của tà đạo Vàng Chứ đã bỏ mặc dân, khiến bệnh tình trong cộng đồng phát tác ngày một trầm trọng, nhưng người dân không ai dám báo chính quyền vì sợ “bị Chúa quở trách”.
Ngay khi phát hiện sự việc, các cán bộ quân y của Đồn Biên phòng Leng Su Sìn nhanh chóng tới chữa trị cho bà con nên dịch bệnh được dập tắt.
Các tà đạo còn tuyên truyền lối sống phản văn hóa, mê tín dị đoan như tà đạo Vàng Chứ kêu gọi người dân đập bỏ bàn thờ tổ tiên; các gia đình phải đăng ký để... bay lên trời và phải nghe đài “Ma-ni-la” (bản chất là một kênh phát thanh ở nước ngoài chuyên tuyên truyền các nội dung phản động-PV).
Hay tà đạo Dương Văn Mình tuyên truyền chỉ cần đưa người chết vào “nhà đòn”, khấn vái đủ 24 giờ, có khả năng người chết sẽ sống lại. Tà đạo Giê-sùa thì kêu gọi các tín đồ chỉ thờ duy nhất Chúa Giê-sùa, ông bà tổ tiên không có ý nghĩa gì hết! Lợi dụng sự hiểu biết hạn chế của bà con, các đối tượng xấu kích động tín đồ bỏ xóm làng để di cư đến những nơi mà chúng chỉ định, khiến cuộc sống của người dân bị xáo trộn, khó khăn càng thêm chồng chất.
Từ đây, tình trạng đói nghèo gia tăng trong đồng bào dân tộc thiểu số, cản trở công tác xóa đói, giảm nghèo của Đảng, Nhà nước, làm phát sinh những bất cập trong công tác quản lý cũng như bảo đảm an ninh trật tự xã hội.
Đi sâu tìm hiểu cái gọi là “giáo lý” của những tà đạo này, chúng ta sẽ nhận thấy điểm giống nhau là đều tìm cách lợi dụng những giáo lý, giáo luật và các tín điều của những tôn giáo hợp pháp để cải biến, xuyên tạc, tạo ra vỏ bọc cũng như “giáo lý” riêng của mình. Như David Her triệt để lợi dụng một số câu, điều trong Kinh Thánh của đạo Tin Lành để “biến thể” thành “giáo lý”, “giáo luật” của tà đạo “Giê-sùa”.
Tương tự, nội dung rao giảng của tà đạo do Lý Thị Sính lập ra vốn được chế lại từ Chương 7 (tựa đề Cứu rỗi) trong sách Khải huyền, Kinh Thánh Tân Ước của đạo Tin Lành. Tà đạo Vàng Chứ cũng tự xuất bản tài liệu truyền đạo gồm 3 quyển in chữ Mông Latin, dày cả nghìn trang nhưng không hề ghi nơi in, đơn vị xuất bản, năm phát hành hay cá nhân chịu trách nhiệm về nội dung.
Bà con người H’Mông cho biết họ không hiểu gì khi đọc trực tiếp các văn bản này! Mặt khác, nhằm né tránh sự phát hiện của lực lượng chức năng, các tà đạo này thường xuyên thay đổi địa điểm, hoạt động lén lút.
Mục đích đầu tiên mà các tà đạo hướng tới là trục lợi, thu lời bất chính cho những đối tượng “trùm sò”.
Như Lý Thị Sính trong quá trình điều hành “Đạo bà Sính” ra sức thu tiền của tín đồ để vun vén cho cá nhân. Tà đạo Dương Văn Mình lập ra quỹ Vàng Chứ với lời kêu gọi ai đóng góp càng nhiều thì sẽ càng được sung sướng, hạnh phúc, chết sẽ được lên thiên đường.
Thực chất số tiền này Dương Văn Mình và các tay chân của y chia nhau hưởng lợi, trong khi người dân càng đóng tiền càng thấy mình thêm nghèo khó nhưng “đâm lao phải theo lao” vì sợ nếu dừng lại thì sau này sẽ không được lên thiên đường! Cũng có người kịp nhận ra chân tướng của sự thật nên dũng cảm tố cáo các hoạt động lừa đảo của tà đạo Dương Văn Mình tới chính quyền.
Kết quả là dù vỗ ngực tự nhận “được Chúa nhập vào, làm vua của người H’Mông” song Dương Văn Mình cũng không thoát khỏi lưới pháp luật. Năm 1990, Dương Văn Mình bị Tòa án nhân dân tỉnh Tuyên Quang kết án 5 năm tù giam về tội lừa đảo, chiếm đoạt tài sản của công dân và tuyên truyền mê tín dị đoan.
Bên cạnh mục đích trục lợi, một số tổ chức tôn giáo bất hợp pháp còn thực hiện âm mưu thâm độc là chia rẽ khối đại đoàn kết dân tộc, gây mất an ninh trật tự, chống phá chính quyền, âm mưu lật đổ chế độ.
Như các tà đạo Vàng Chứ, Dương Văn Mình, Giê-sùa... thường xuyên xúi giục người dân bất hợp tác với chính quyền, làm trái các quy định của pháp luật, không cho trẻ em đến trường, không nhận hỗ trợ xóa đói, giảm nghèo, không đi bầu cử đại biểu Quốc hội và Hội đồng nhân dân các cấp... hòng gây áp lực, đưa ra những yêu sách phi lý đối với chính quyền.
Thay vì hướng bà con dân tộc thiểu số chung sống an vui cùng các dân tộc khác, cùng nhau làm ăn, cải thiện cuộc sống thì những tà đạo này luôn tìm cách lợi dụng, kích động họ biểu tình, đòi quyền tự trị, lập ra “nhà nước” của mình mà sự việc xảy ra ở Mường Nhé năm 2011 là minh chứng cụ thể.
Mặt khác, chúng ra sức lôi kéo người có uy tín trong cộng đồng tham gia tà đạo, khi không đạt được mục đích thì thẳng tay sát hại nạn nhân, như vụ việc xảy ra với cụ Giàng Sè Páo (91 tuổi), xã Nà Bủng, huyện Mường Nhé tháng 7/2010.
Nguy hiểm hơn, một số đối tượng vẫn âm thầm tích trữ vũ khí, chờ chỉ đạo từ nước ngoài để tiến hành bạo loạn, lật đổ chính quyền. Đây rõ ràng là hoạt động của các tổ chức chống phá phản động được che đậy dưới vỏ bọc tôn giáo, cần bị lên án, vạch trần và xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật.