“Đến hẹn lại lên”, cứ vào dịp kỷ niệm Cách mạng Tháng Tám và
Quốc khánh nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, trên Internet, mạng xã hội
lại xuất hiện nhiều bài viết, ý kiến xuyên tạc, phủ nhận lịch sử, phủ nhận những
thành quả cách mạng của Đảng và nhân dân ta.
Theo đó, Cách mạng Tháng Tám năm 1945 - bản chất và giá trị
của nó, tiếp tục bị xuyên tạc, bóp méo, phủ nhận bởi những xét đoán cực đoan,
phản động của các phần tử thù địch. Họ tiếp tục lặp lại những luận điệu cũ rích
rằng, Cách mạng Tháng Tám năm 1945 là “sai lầm lịch sử”! Bổ sung cho luận điệu
xuyên tạc này, họ rêu rao Cách mạng tháng Tám đã “đi ngược xu thế lịch sử”, đó
“không phải là cách mạng của nhân dân”, mà chỉ là sự “thay đổi” từ chế độ “vua
trị” sang chế độ “đảng trị”, mở ra thời kỳ “chế độ cộng sản độc tài toàn trị,
thiếu dân chủ”, v.v. Để đập tan những luận điệu xuyên tạc lố bịch trên, cần phải
luận chứng rõ và cụ thể thêm bản chất, tính chất hợp quy luật, phù hợp và tiến
bộ của cuộc cách mạng này.
Mít tinh tổng khởi nghĩa tại Quảng trường Nhà hát Lớn Hà Nội.
Ảnh tư liệu
Thứ nhất, Cách mạng Tháng Tám năm 1945 là cuộc cách mạng hợp
quy luật, phù hợp với xu thế thời đại, xu thế phát triển của lịch sử dân tộc Việt
Nam. Sau Cách mạng Tháng Mười Nga năm 1917, giai cấp công nhân trở thành giai cấp
trung tâm của thời đại, cách mạng giải phóng dân tộc trên thế giới đã có sự
phát triển mới, với diện mạo mới. Nhiều nước sau khi giành được độc lập, đã lựa
chọn con đường phát triển phi tư bản chủ nghĩa, xuất hiện và phát triển các cuộc
cách mạng dân chủ tư sản kiểu mới. Cách mạng dân tộc dân chủ muốn thành công và
đi đến triệt để, nhất thiết phải dựa trên lập trường của giai cấp công nhân, phải
đi theo quỹ đạo và là bộ phận hữu cơ của cách mạng vô sản. “Một cuộc cách mạng
của thời đại mới muốn thắng lợi phải thật sự là một cuộc cách mạng của quần
chúng nhân dân đông đảo, được chuẩn bị và lãnh đạo bởi một đảng tiên phong cách
mạng”1. Đó là xu thế khách quan của thời đại!
Đối với Việt Nam lúc này, một “con đường khác” để cứu nước,
cứu dân, trong bối cảnh thời đại mới, sau thắng lợi của Cách mạng Tháng Mười,
không thể nào khác là “con đường cách mạng vô sản”. Lãnh tụ Hồ Chí Minh khẳng định:
“Muốn cứu nước và giải phóng dân tộc không có con đường nào khác con đường cách
mạng vô sản”2. Cách mạng giải phóng dân tộc ở Việt Nam phải dựa vào lực lượng của
toàn dân, nòng cốt là liên minh công nông, do đảng của giai cấp công nhân Việt
Nam lãnh đạo; đấu tranh giải quyết mâu thuẫn giai cấp trong nội bộ dân tộc (mâu
thuẫn địa chủ - nông dân, mâu thuẫn tư sản - vô sản) không tách rời với đấu
tranh giải quyết mâu thuẫn giữa toàn thể dân tộc với các thế lực thực dân, đế
quốc xâm lược.
“Dân tộc giải phóng” là vấn đề trước hết, là nhiệm vụ “cần
kíp”; nếu “không giải quyết được vấn đề dân tộc giải phóng, không đòi được độc
lập, tự do cho toàn thể dân tộc, thì chẳng những toàn thể quốc gia, dân tộc còn
chịu mãi kiếp ngựa trâu, mà quyền lợi của các bộ phận, giai cấp đến vạn năm
cũng không đòi được”3. Vấn đề “cần kíp” này chỉ có thể được giải quyết đúng đắn
và triệt để khi nó được thực hiện trên lập trường của giai cấp công nhân; đồng
thời, chính lập trường và lợi ích giai cấp công nhân đòi hỏi trước hết phải giải
quyết vấn đề dân tộc, phải giải phóng dân tộc. Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo
cách mạng, đảm nhận trọng trách dân tộc và giai cấp là kết quả tất yếu của cuộc
đấu tranh giai cấp, đấu tranh dân tộc trong thời đại mới; kết quả của quá trình
lựa chọn, sàng lọc nghiêm khắc của lịch sử; của quá trình chuẩn bị đầy đủ về
chính trị, tư tưởng và tổ chức của các chiến sĩ cách mạng, của Đảng ta và Chủ tịch
Hồ Chí Minh.
Nhân dân Việt Nam quyết đứng lên tự mình giải phóng cho
mình, tự mình làm chủ và thay đổi cuộc đời của mình, xóa bỏ mọi xiềng xích
phong kiến, thực dân, chứ không phải mong muốn lại rơi vào vòng nô lệ, cứ luẩn quẩn
trong vòng bảo hộ của ngoại bang. Cách mạng là tất yếu. Việc làm đó là tất yếu
phải làm và phải làm kiên quyết, kịp thời, nhanh chóng và triệt để. Nhiệm vụ
giai cấp được biểu hiện ở nhiệm vụ dân tộc; nhiệm vụ dân tộc được giải quyết
theo lập trường của giai cấp công nhân. Đó là mối quan hệ khăng khít, không thể
tách rời giữa vấn đề dân tộc và vấn đề giai cấp, giữa độc lập dân tộc và chủ
nghĩa xã hội của cách mạng Việt Nam dưới sự lãnh đạo của Đảng. Đó là xu thế của
lịch sử dân tộc trong sự phù hợp với xu thế vận động khách quan của thời đại.
Tháng Tám năm 1945, Cách mạng thành công, “đã đạt được mục
đích giành chính quyền, mục đích trực tiếp của mọi cuộc cách mạng”4; nhưng đó mới
chỉ là sự mở đầu. Công việc cơ bản, quan trọng của cách mạng là xây dựng chính
quyền mới, củng cố và sử dụng chính quyền ấy vào tổ chức, cai quản và xây dựng
chế độ xã hội mới, đem lại cuộc sống tự do, ấm no, hạnh phúc cho quảng đại quần
chúng nhân dân. Tính chất phù hợp, triệt để và tiến bộ của Cách mạng Tháng Tám
thể hiện sâu đậm ở chỗ đó. Nó hoàn toàn không phải là sự “sang tên đổi chủ” từ
chế độ “vua trị” sang chế độ “đảng trị” như sự rắp tâm xuyên tạc của các thế lực
thù địch. Nó xóa tan những ảo tưởng về một chính phủ dựa “vào lòng thành thực của
nước Đại Nhật Bản” để “mong nền móng xây đắp được vững vàng để cơ đồ nước Việt
Nam ta muôn đời trường cửu”5. Nó làm lộ rõ tính không đúng đắn, không phù hợp của
những phương án chính trị trên các lập trường khác, tuy được thực hiện với tinh
thần yêu nước, đầy khí phách anh hùng của nhân dân ta ở những thập kỷ cuối
thế kỷ XIX đầu thế kỷ XX.
Thứ hai, Cách mạng Tháng Tám năm 1945 là cuộc cách mạng do
nhân dân, của nhân dân và vì nhân dân. Cách mạng Tháng Tám là cuộc cách mạng do
nhân dân Việt Nam trực tiếp tiến hành, vì nhu cầu giải phóng của chính quần
chúng nhân dân lao động Việt Nam, do chính đảng của giai cấp công nhân Việt Nam
lãnh đạo. Dưới sự lãnh đạo của Đảng và lãnh tụ Hồ Chí Minh, quần chúng công
nông và lao động Việt Nam đã nhất tề đứng lên làm cách mạng. Trải qua 15 năm đấu
tranh gian khổ, lãnh tụ Hồ Chí Minh và Đảng ta đã lãnh đạo nhân dân ta
tiến hành cuộc Cách mạng Tháng Tám năm 1945 thành công, đập tan xiềng xích nô
lệ của chế độ thực dân và đánh đổ chế độ phong kiến tay sai thối nát, lập ra
nhà nước công nông đầu tiên ở Đông Nam châu Á, khai mở kỷ nguyên mới trong lịch
sử dân tộc Việt Nam - kỷ nguyên độc lập, tự do và chủ nghĩa xã hội, kỷ nguyên
nhân dân tự làm chủ đất nước, làm chủ cuộc sống và vận mệnh của mình.
Khí thế hào hùng của Cách mạng Tháng Tám là khí thế hào hùng
của tinh thần cách mạng quật khởi của các tầng lớp nhân dân lao động Việt Nam
quyết đứng lên phá bỏ mọi “gông xiềng” áp bức, bóc lột, giành chính quyền về
tay mình. Lôgíc phát triển tất yếu của cuộc cách mạng như thế là quyền lực
chính trị - xã hội thuộc về nhân dân lao động, tập trung ở nhà nước, và những
người đại diện cho họ đứng ra điều hành chính quyền, cai quản xã hội cũng là
công nhân, nhân dân lao động. Do vậy, ngay khi mới giành được chính quyền những
người lao động được gọi là viên chức của Nhà nước công nông đã là “công bộc” của
nhân dân, là “đầy tớ” trung thành của nhân dân. Không phải ngẫu nhiên mà một
tháng sau cách mạng thành công, ngày 19/9/1945, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã viết
bài “Chính phủ là công bộc của dân”, nhấn mạnh: Chính phủ nhân dân phải “đặt
quyền lợi dân lên hết thảy”; phải hết sức “làm” việc gì “có lợi cho dân”, phải
hết sức “tránh” việc gì “có hại cho dân”.
Thành tựu vĩ đại của cuộc cách mạng này là ở chỗ, lần đầu
tiên trong lịch sử dân tộc, nhân dân lao động Việt Nam từ thân phận bị nô lệ, bị
áp bức bóc lột đã “đem sức ta mà tự giải phóng cho ta”, giành chính quyền, vươn
lên làm chủ, đứng ra tổ chức và cai quản xã hội mới. Trong Tuyên ngôn độc lập,
Chủ tịch Hồ Chí Minh chỉ rõ: “Dân ta đã đánh đổ các xiềng xích thực dân gần 100
năm nay để gây dựng nên nước Việt Nam độc lập. Dân ta lại đánh đổ chế độ quân
chủ mấy mươi thế kỷ mà lập lên chế độ Dân chủ Cộng hòa”6. Đó là cuộc cách mạng
không phải thay đổi chế độ bóc lột này bằng chế độ bóc lột khác, mà là cuộc
cách mạng thủ tiêu chế độ bóc lột, áp bức, bất công, đưa nhân dân lao động lên
làm chủ, thay đổi căn bản địa vị của họ trong xã hội. Mệnh đề “dân là chủ” đối
với nhân dân Việt Nam mới thực sự có ý nghĩa từ đây. Dân là chủ, và người chủ ấy
thực hiện quyền làm chủ của mình ngay từ khi có chính quyền và ngày càng được
phát huy trong thực tiễn. Thành quả của cách mạng tiếp tục được củng cố và phát
huy trong cuộc Tổng tuyển cử đầu tiên ngày 06/01/1946, nhân dân ta đã thực sự
“vui vẻ hưởng quyền lợi của một người dân độc lập, tự do”7. Trong gần tám thập
kỷ qua, kể từ khi Cách mạng Tháng Tám năm 1945 thắng lợi, khai sinh ra Nước Việt
Nam Dân chủ Cộng hòa đến nay, là cả quãng thời gian lịch sử không ngừng nâng
cao và hoàn thiện mệnh đề “dân là chủ” trong xã hội ta, không ngừng mở rộng quyền
làm chủ của nhân dân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét