Ông Trần Đức Cường, chủ biên tập 21 (1954-1965) và ông Nguyễn Mạnh Hà, đồng chủ biên tập 22 (1965-1975) của bộ Quốc sử thuyết giảng rằng "bộ Quốc sử sẽ ko viết ngụy quân, ngụy quyền SG, mà viết là chính quyền SG hay chính quyền VNCH, vì nó là một thực thể chính trị, một chính thể đã từng tồn tại trong lịch sử giai đoạn 1954 - 1975".
Vớ được chữ "chính thể" từ đôi miệng mĩ miều của hai nhà sử học này, nhiều kẻ adua, hùa bầy lên fb lớn tiếng chửi những người phản đối thay chữ ngụy quyền bằng "chính quyền", rằng: VNCH là một thực thể, nó đã từng tồn tại.
Khi tôi hỏi rằng: "Thực thể, Chính thể" là gì thì họ im lặng.
Với thiển cận của mình, tôi sẽ chứng minh rằng: Ngụy quyền SG không phải là một chính thể, thực thể chính trị. Cũng chẳng mong bài viết đến với HĐ thẩm định bộ quốc sử, chỉ hy vọng giải bày cùng dư luận về quan điểm cá nhân.
Trước hết đi tìm hiểu thế nào, điều kiện nào thì được gọi là thực thể chính trị (hay gọi là chính thể):
Thực thể (tiếng Anh: entity) là một cái gì đó tồn tại như tự chính nó, như một chủ thể hoặc như một khách thể, một cách thực sự hay một cách tiềm năng, một cách cụ thể hay một cách trừu tượng, một cách vật lý hoặc không.
Thuật ngữ “chính thể” là một từ Hán Việt cổ, dùng để chỉ một chế độ chính trị, cách thức tổ chức nhà nước (regime). Hiện nay, trên thế giới có hai loại hình thức chính thể cơ bản. Đó là chính thể quân chủ và chính thể cộng hoà. Chính thể quân chủ là chính thể mà ở đó nguyên thủ quốc gia do thế tập truyền ngôi, quyền lực nhà nước có nguồn gốc từ cõi “hư vô”, do thiên đình định đoạt. Chính thể cộng hoà là chính thể nguyên thủ quốc gia do bầu cử lập nên và quyền lực nhà nước có nguồn gốc từ nhân dân. Thuật ngữ “cộng hoà” có nguồn gốc từ thành ngữ Hy Lạp “Respublica est res populi”, có nghĩa là “Nhà nước là công việc của nhân dân”.
Như vậy, tiêu chuẩn đơn giản nhất để xác định một thực thể chính trị - chính thể chân chính là thực thể chính trị đó phải được tổ chức bầu cử tự do, bình đẳng! Dân chủ đảm bảo sự chân chính của quyền lực, biến nó thành chính quyền. Tức là chính quyền đó phải có tính nhân dân, có nguồn gốc từ nhân dân. Và nó tồn tại phải tự chính nó, như một chủ thể, như một khách thể - mới bảo đảm chính danh, hợp pháp.
Vậy, ngụy quyền SG có phải là một thực thể chính trị - một thể chế cộng hòa chính danh hay không? Nó do ai lập ra? nó có tồn tại tự thân nó như một chủ thể hay không? nó có phải là một thể chế cộng hòa thực sự - nguồn gốc từ nhân dân không? Xin thống kê quá trình tồn tại của cái gọi là "VNCH" sau đây thì mọi người sẽ rõ:
1. Chính phủ "Quốc Gia" của Bảo Đại chắc chắn không phải là một chính quyền, không là một thực thể chính trị, một chính thể chính danh. Bởi, Sau thất bại của cái gọi là Chính phủ “Nam Kỳ quốc” của Nguyễn Văn Thinh (6-1946) và Chính phủ Lê Văn Hoạch (12-1946), thực dân Pháp lập ra cái gọi là “Chính phủ lâm thời Nam phần Việt Nam (10-1947), do Nguyễn Văn Xuân làm Thủ tướng và xúc tiến mạnh mẽ việc lôi kéo Bảo Đại đứng ra lập Chính phủ “quốc gia”. Theo thỏa ước Auriol, Bảo Đại kí kết tháng 3-1949, đã cho phép Bảo Đại đứng ra lập Chính phủ vào tháng 7-1949 do Bảo Đại làm Quốc trưởng kiêm Thủ tướng, Nguyễn Văn Xuân làm Phó thủ tướng kiêm Tổng trưởng Quốc phòng. Đến tháng 1-1950, Bảo Đại lại cho lập chính phủ mới do Nguyễn Phan Long làm Thủ tướng, Phan Huy Quát làm Bộ trưởng Quốc phòng. Tháng 5-1950, chúng lại lập chính phủ do Trần Văn Hữu làm Thủ tướng kiêm việc ngoại giao, quốc phòng. Từ đó đến năm 1954, Chính phủ “quốc gia” do thực dân Pháp thành lập một cách bất hợp pháp đã liên tục cải tổ và thay đi, đổi lại nhiều lần song vẫn không đạt được ý muốn vì chúng đi ngược lại nguyện vọng độc lập tự do của dân tộc Việt Nam”.
Vì vậy cái gọi là "VNCH là sự kế tiếp của chính phủ Quốc gia" để chứng minh ngụy quyền Sài Gòn là một thực thể chính trị chính danh lại càng phi lịch sử, phi khoa học.
Hãy xem sử gia người Pháp Philippe Devillers nhận xét về cái “quốc gia Việt Nam” của Bảo Đại được Pháp dựng lên nhằm đối lập với chế độ cộng hòa dân chủ Việt Nam: nó “Chẳng phải là một nước quân chủ, cũng chẳng phải là một nước cộng hòa, cái “Quốc gia Việt Nam” này không có cơ sở nhân dân, không có Quốc hội, ngay một Quốc hội tư vấn cũng không có, không có Hiến pháp và trong nhiều năm không có cả ngân sách. Một vài cái gọi là đảng chính trị của nó chỉ là những đoàn thể, những bè phái lộng quyền, những môn khách của những nhân vật tai mắt, nó hoàn toàn phụ thuộc vào quân đội, cảnh sát và ngân khố của nước Pháp. Nó sắp sửa phát triển thành một chế độ cung đình, trong đó những âm mưu sẽ được kết cấu ngay trong lòng hoặc xung quanh “nơi cái hoàng gia” thực chất là một phòng chính trị. Nhà vua ở đây gợi lên ấn tượng mình hầu như chỉ là một biểu tượng mà thôi. Ở đằng sau là những nơi đi săn, những sòng bạc, những đàn bà, những địa vị, đồng bạc”.
2. Còn cái gọi là “chính thể, chính quyền Việt Nam cộng hòa” của các ông: Phan Huy Lê, Trần Đức Cường, Vũ Minh Giang, Nguyễn Mạnh Hà, Vũ Quang Hiển...và các hội "bàn đầy" không thể gọi là một thực thể chính trị hay một chính quyền hợp pháp, nên nó không tồn tại chính danh như một thực thể.
“Ngày 23-10-1955, Ngô Đình Diệm được Mỹ dựng lên lèo lái truất phế Bảo Đại lập ra cái gọi là “Việt Nam cộng hòa”. “Ngày 1-11-1963, đảo chính lật đổ Diệm - Nhu, do Hội đồng tướng lĩnh thực hiện, đứng đầu là Dương Văn Minh. 30-1-1964, đảo chính lật đổ Dương Văn Minh, do “Hội đồng quân lực” thực hiện, đứng đầu là Nguyễn Khánh. Khánh lên làm Thủ tướng kiêm Tổng tư lệnh. Ngày 27-8-1964, “Hội đồng quân lực” lại “chỉnh lý” lập “tam đầu chế”: Minh - Khánh - Khiêm. Ngày 13-9-1964, đảo chính hụt do Lâm Văn Phát và Dương Văn Đức cầm đầu. Năm 1964, Nguyễn Khánh lật đổ Minh- Khiêm. 20-10-1964, do sức ép của Mỹ, Khánh phải ra khỏi chính quyền, đưa Phan Khắc Sửu lên làm Quốc trưởng và Trần Văn Hương làm Thủ tướng. Ngày 25-1-1965, “Hội đồng quân lực” hạ Hương rồi đưa Phan Huy Quát lên làm Thủ tướng. 19-2-1965, “Hội đồng quân lực” do Nguyễn Văn Thiệu cầm đầu, loại Khánh ra khỏi quân đội. 1965, “Hội đồng quân lực” lật đổ chính quyền dân sự của Phan Khắc Sửu, Phan Huy Quát, lập Ủy ban lãnh đạo quốc gia do Thiệu làm Chủ tịch và Nguyễn Cao Kỳ làm Chủ tịch ủy ban hành pháp trung ương (Thủ tướng) v.v…”.
Rõ ràng, cái gọi là “chính thể, chính quyền Việt Nam Cộng Hòa” đã bị các nhà sử học hư cấu lên thành chính quyền - chính thể - thực thể chính trị, đã bị Thượng nghị sĩ (4 năm sau trở thành Tổng thống Mỹ) John F. Kennedy tuyên bố vạch trần sự thật vào ngày 1/6/1956: “Nếu chúng ta không phải là cha mẹ của nước Việt Nam bé nhỏ (chỉ đệ nhất “Việt Nam cộng hòa” của Ngô Đình Diệm) thì chắc chắn chúng ta cũng là cha mẹ đỡ đầu của chúng nó. Chúng ta là chủ tọa khi nó ra đời, chúng ta viện trợ để nó sống, chúng ta giúp định hình tương lai cho nó (…). Đó là con đẻ của chúng ta – chúng ta không thể bỏ rơi nó, chúng ta không thể không biết tới những nhu cầu của nó” (Nhìn lại quá khứ. Tấn thảm kịch và những bài học Việt Nam - Robert S. Mc. Namara. NXB. Chính trị Quốc gia, Hà Nội, 1995, tr. 43, 44).
Còn viên Tư lệnh Mỹ ở miền Nam, Tướng John W. O’Daniel thì nói “toạc móng heo”: “Ai chi tiền thì người đó chỉ huy” (Who pays, commands)…
Trong bản ghi âm được giải mật sau này về cuộc trao đổi giữa Tổng thống Mỹ Richard Nixon và ngoại trưởng Henry Kissinger, Nixon nói rõ việc ông quyết định sẽ bỏ mặc “đứa con Việt Nam cộng hòa” để có thể thoát khỏi cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam:
* Henry Kissinger: “Tôi nghĩ Thiệu nói đúng đấy. Hiệp định Paris sẽ đẩy ngụy quyền Sài Gòn vào thế nguy hiểm”.
* Còn Richard Nixon: “Nó (ngụy quyền Sài Gòn) phải tự chống đỡ thôi… Nếu nó chết thì cứ để cho nó chết. Nó lớn rồi, chúng ta không thể cứ cho nó bú mớm mãi được” (Phim tài liệu “The Vietnam War". PBS. 2017. Tập 9).
* Còn Ngô Đình Diệm (trong bài diễn văn tại buổi tiệc trưa do thị trưởng New York tổ chức tại khách sạn Waldorf-Astoria ngày 13/5/1957) cũng thẳng thắn thừa nhận rằng: “Liên quan tới vấn đề an ninh, biên giới Hoa Kỳ không ngừng ở Đại Tây Dương và Thái Bình Dương, mà kéo dài, ở Đông Nam Á, tới sông Bến Hải, ở vĩ tuyến 17 của Việt Nam, hình thành một biên giới của thế giới tự do, cái mà chúng ta đều trân trọng" (Bản dịch của tác giả Thiên Hạ, Báo Tây Ninh) - “With regard to security, the frontiers of the United States do not stop at the Atlantic and Pacific Coasts, but extend, in South East Asia, to the Ben Hai river, which partitions Viet-Nam at the 17th parallel, and forms the threatened border of the Free World, which we all cherish”.
* Chính tên “đại tướng” Cao Văn Viên - “Tổng tham mưu trưởng” của cái gọi là “quân lực Việt Nam cộng hòa” đã sổ toẹt về bản chất “tầm gửi” của đội quân Sài Gòn vào Mỹ khi phái đoàn nghị sĩ và dân biểu đến gặp để hỏi “về chiến lược quân sự của Bộ Tổng tham mưu” (Viên trả lời): “Chúng ta không có trách nhiệm về chiến tranh (!) Trách nhiệm chiến đấu ở đây là người Mỹ. Chính sách đó do họ đề ra, chúng ta chỉ theo họ mà thôi!” .
* Còn tên “Trung tướng” Trần Văn Đôn, nguyên Tổng tư lệnh của cái gọi là “quân đội Việt Nam cộng hòa” kiêm “Tổng trưởng quốc phòng” thú nhận: “Mỗi khi Mỹ đề nghị điều gì khó khăn, nếu về hành chính thì Tổng thống Thiệu giao cho Thủ tướng Trần Thiện Khiêm, còn về quân sự thì giao cho Tổng tham mưu trưởng Cao Văn Viên. Dĩ nhiên hai ông này sẽ làm theo đường lối của Mỹ. Hai ông này không hẳn thích Mỹ nhưng trải qua kinh nghiệm của những người đi trước; họ hiểu rằng muốn sống yên trên địa vị cao sang của mình thì phải chiều theo ý Mỹ. Vì vậy mà Mỹ thích hai ông đó nắm trọn lực lượng quân sự và chính trị trong nước. Đó cũng là cách hay nhất để nắm luôn Tổng thống Thiệu bởi vì nếu cần thì… hai người đó sẽ đảo chính dễ dàng!”.
Trần Văn Đôn đã hỏi, và Thiệu cũng trả lời cho Đôn: “Hai người này (kể thêm Trần Thiện Khiêm, thủ tướng) là người của Mỹ chọn, nếu tôi đổi hai người này thì Mỹ sẽ phản đối, tôi sẽ gặp nhiều khó khăn. Cái khó khăn của tôi ai cũng nghĩ là (chỉ) đối đầu với Cộng sản. Thật ra trở ngại và khó khăn cho tôi là Mỹ. Ví dụ như việc bổ nhiệm người trong nội các, người nào Mỹ không phản đối thì được, còn phản đối thì khó mà làm việc”.(“Đọc hồi ký của tướng tá Sài Gòn xuất bản ở nước ngoài” của tác giả Mai Nguyễn, NXB. Trẻ, trang 294, 295).
* Và tổng thống ngụy quyền Sài Gòn - Nguyễn Văn Thiệu nhiều lần xác nhận bản chất là lính đánh thuê của mình: “Mỹ còn viện trợ, thì chúng ta còn chống cộng”; hoặc: “Nếu Hoa Kỳ mà không viện trợ cho chúng tôi nữa thì không phải là một ngày, một tháng hay một năm mà chỉ sau 3 giờ, chúng tôi sẽ rời khỏi Dinh Độc Lập!”(Michael Mc Lear. Vietnam, The Ten Thousand Day War. London: Thames Methuen, 1982. trang 895, 896); hoặc:“Sẽ từ chức ngày nào Mỹ ngừng viện trợ cho Việt Nam cộng hòa” (Tâm sự tướng lưu vong của Hoàng Linh Đỗ Mậu - NXB Công an nhân dân, tr.607).
* Khi trả lời phỏng vấn báo Thanh Niên Xuân Ất Dậu - 2005, ông Nguyễn Cao Kỳ, nguyên Thủ tướng của cái gọi là “Việt Nam cộng hòa” cũng xác nhân: “Mỹ luôn đứng ra trước sân khấu, làm “kép nhất”. Vì vậy ai cũng cho rằng đây là cuộc chiến tranh của người Mỹ và chúng tôi chỉ là những kẻ đánh thuê”.
Rõ ràng, cái “quốc gia Việt Nam” của Bảo Đại, cái ”Chính phủ lâm thời” của Trần Trọng Kim hay cái “Việt Nam cộng hòa” của Ngô Đình Diệm, Nguyễn Văn Thiệu đều là chế độ do ngoại bang dựng lên, là bộ máy làm thuê, làm tay sai, làm bù nhìn cho thực dân Pháp, phát xít Nhật và đế quốc Mỹ xâm lược chứ làm gì có thể tồn tại như tự chính nó, như một chủ thể, một khách thể hoặc cái có sự tồn tại độc lập được, cũng chẳng phải có nguồn gốc từ nhân dân, phải không thưa các vị sử học!
Khi Mỹ đổ quân vào xâm lược nước ta. Ngày 17-7-1966, trong Lời kêu gọi “Không có gì quý hơn độc lập, tự do” Chủ tịch Hồ Chí Minh viết: “Hỡi đồng bào và chiến sĩ cả nước! Đế quốc Mỹ dã man, gây ra chiến tranh xâm lược hòng ăn cướp nước ta, nhưng chúng đang thua to. Chúng ồ ạt mang gần 30 vạn quân viễn chinh vào miền Nam nước ta. Chúng nuôi dưỡng ngụy quyền, ngụy quân làm công cụ hại dân phản nước. Chúng dùng những phương tiện chiến tranh cực kỳ man rợ, như chất độc hóa học, bom napan, v.v.. Chúng dùng chính sách đốt sạch, giết sạch, phá sạch. Bằng những tội ác ấy, chúng hòng khuất phục đồng bào miền Nam ta…” (Thơ văn Hồ Chí Minh - NXB Giáo Dục tr. 508).
Hành động của các nhà sử học và bọn "bàn đầy" lươn lẹo, hư cấu cho ngụy quyền SG lên thành "thực thể đã từng tồn tại trong lịch sử", chính danh, hợp pháp hóa cho cái gọi là "Chính quyền SG, chính quyền VNCH" trong bộ Quốc sử là phủ nhận tội ác của kẻ làm tay sai, bán nước, phản bội, phủ nhận tội xâm lược của thực dân đế quốc, xóa nhòa khoảng cách: Ta-Bạn-Thù, Chinh-Tà, cứu Nước -phản quốc, nhằm đánh đồng bè lũ bù nhìn, tay sai bán nước, ngụy quyền, ngụy quân SG với Đảng Cộng sản, Quân đội NDVN và Nhân dân Việt Nam là không chấp nhận được. Tuyệt đối không thể chấp nhận./.
Yêu nước ST.
Sao có nhiều kẻ bưng bô cho ngụy quyền vậy nhỉ?
Trả lờiXóa