Vì không muốn tranh luận với bạn nên Bình "nuốt cục tức" ra về...

Nghe xong câu chuyện, anh An, Tổ trưởng Tổ Văn "sôi sùng sục":

- Cậu như vậy là không được. Một giáo viên trẻ, lại là đảng viên mà thấy xấu không đấu tranh, thấy sai không phản biện, thờ ơ trước việc làm sai trái, không dám bảo vệ lẽ phải. Im lặng như thế không khác gì đồng ý với cái sai, cái xấu.

- Nhưng anh ơi, lúc ấy trong quán cà phê, bạn nói to tiếng, em không muốn tranh luận. Hơn nữa bạn bè lâu ngày mới gặp, lời đi tiếng lại ảnh hưởng đến tình cảm bạn bè, Bình bối rối thanh minh.

- Cậu suy nghĩ như thế là chưa thấu đáo. Biết cậu là giáo viên mà lại đi nói xấu ngành giáo dục, xuyên tạc đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách và pháp luật của Nhà nước thì bạn cậu không những không tôn trọng cậu mà còn vi phạm pháp luật. Cậu phải xem lại mối quan hệ với anh ta.

Đứng ngoài cửa phòng, Phó hiệu trưởng Tú nghe được câu chuyện. Bước vào phòng, anh nghiêm giọng:

- Bình ạ, An đang nói những lời gan ruột với cháu đấy. Tình bạn là tài sản quý, chúng ta phải xây dựng, giữ gìn. Nếu bạn nhận thức lệch lạc, nói hay làm điều gì sai trái thì cháu phải biết khuyên giải, can ngăn, chỉ cho bạn tỉnh táo trước thông tin xấu độc, tìm “đường sáng” cho bạn mình đi chứ. Đằng này, cháu lại im lặng một cách vô tâm là mình cũng sai như bạn đấy. Nếu không thay đổi, một ngày không xa, cháu có thể mất đi tình bạn, hoặc bạn cháu cũng biến cháu thành người xấu như thế. Làm ngơ trước thông tin xấu độc cũng là một biểu hiện của "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" đấy cháu ạ! Chú tin, cháu không phải là người như vậy!

Nghe thầy Phó hiệu trưởng phân tích, Bình hiểu ra vấn đề và tỏ ra ăn năn: 

- Dạ, cháu xin lỗi chú và anh. Cháu đã hiểu và biết cái sai của mình rồi. Lần tới, gặp lại cháu sẽ nói cho bạn hiểu, không nghe theo, không chia sẻ những thông tin xấu độc, trái chiều nữa!