Thứ Năm, 29 tháng 2, 2024

VŨ KHÍ NÀO ?



Chẳng có thứ vũ khí nào mạnh bằng tinh thần của một dân tộc, tinh thần ấy thể hiện ở mỗi người ra trận bảo vệ tổ quốc. Mọi người cứ thử nghĩ mà coi. Tại sao nước ta nghèo như thế, yếu như thế, nhỏ bé như thế mà chúng ta lại dành chiến thắng trong mọi cuộc chiến chống quân xâm lược.


Vó ngựa của qân Mông Cổ đã giẫm nát cỏ nhiều nước châu Âu, là một đội quân bất khả chiến bại. Song, sau khi đánh bại triều đình nhà Tống, vượt qua biên giới tiến đánh Việt Nam ba lần, với các tướng tài như Ngột-Lương-Hợp-Thai, Toa Đô, Thoát Hoan đều bị quân dân ta đánh bại. Riêng Toa Đô đã bị tử trận, Thoát Hoan chui vào ông đồng khi rút chạy để tránh mũi tên làn đạn của quân ta.


Rồi suốt một ngàn năm Bắc thuộc. Các triều đình phương Bắc muốn đồng hóa dân tộc Việt với các phong tục của người Trung Hoa, đặc biệt là chữ viết. Vừa rồi có một học giả, đã tổng kết về sự ảnh hưởng về ngôn ngữ giữa ngôn ngữ Hán với ngôn ngữ Việt, với ngôn ngữ Hàn và ngôn ngữ Nhật. Người ấy kết luận, người Việt chỉ bị ảnh hưởng ba mươi phần trăm (30%), trong khi hai nước kia bị ảnh hưởng đến sáu mươi phân trăm (60%).


Tiếp đến là một trăm năm bị thực dân Pháp đô hộ, hai mươi năm chiến đấu với đế quốc Mỹ, rồi cuộc chiến với thế lực bành trướng Trung Hoa suốt từ năm 1979 đến nay vẫn chưa thực sự chấm dứt. Mặc dù các thế lực này đã là kẻ thua cuộc nhưng họ chưa từ bỏ lôi kéo nước ta để làm quân cờ trong tay chúng.


Vậy vũ khí nào đã giúp cho dân tộc ta đứng vững trước các thế lực đó? Thưa rằng đó là tinh thần dũng cảm của một dân tộc quật cường. Mọi người đọc tất cả nhật ký và những bức thư để lại cho gia đình của các chiến sĩ và các liệt sĩ của chúng ta, chẳng ai có thể tìm thấy một câu tiếc nuối tuổi thanh xuân mà chỉ thấy toát lên lòng căm thù giặc và sẵn sàng hy sinh cho tổ quốc. Đó mới là thứ vũ khí mạnh nhất, vũ khí ấy đã đối đầu thành công với các loại vũ khí mà Pháp, Mỹ, Trung quốc đã đưa vào chiến trường Việt Nam.


Lịch sử từ xưa tới nay đã chứng minh rằng, những thế lực phi nghĩa, những kẻ cam tâm làm tay sai cho kẻ khác, những kẻ vì đồng tiên mà đi đánh thuê …, thì không bao giờ có được kết quả cuối cùng là chiến thắng một cách vẻ vang.


Hỏi có đội quân nào trước khi ra trận mà chỉ nghĩ đến chiến thắng, không quản hy sinh như quân đội nhân dân Việt Nam? 

Đây, người con gái tiễn người yêu ra trận:


“Sáng hôm nay có người còn trông theo toán hùng binh

“Đêm hôm qua không ngủ ngồi thức thêu khăn thắm

“Khăn tặng ai sao vội vàng đi sớm?

“Đôi mắt nàng nhìn lưu luyến bên đường…” (lời một bài hát xưa)


Thấy không? Không có lệ rơi, không có đòi hỏi, chỉ tặng người yêu một chiếc khăn thêu để nhớ về những người ở nhà, nhớ về quê hương. Và một khi xung trận thì lại cất tiếng hát:


“Xin hát về người đất nước ơi

“Xin hát về mẹ Tổ quốc ơi

“Vẫn còn gian khổ

“Hạt thóc chia đều dẫu no dẫu đói

“Ta bạn vẹn tình đắng ngọt cùng vui…” (Đất nước, Ph. Minh Tuấn)


Những kẻ đánh thuê để kiếm tiền như ở Ukraine hiện nay thì làm gì có tinh thần, làm gì có ý chí như quân đội của chúng ta. Những kẻ đó tất sẽ thất bại.


Hãy tin lão đi – trước kia Tàu, Pháp, Nhật, Mỹ đều là kẻ bại trận; rồi đến đám đánh thuê cho Mỹ như Nam Hàn, Philippines, Thailand, ngụy Sài gòn đã gặt hái được gì? Chẳng có gì ngoài một trang sử đen tối của dân tộc họ. Ngày nay đến lượt đám đánh thuê cho Ukraine, nếu không bỏ xác ở chiến trường thì cũng chỉ mang nỗi ô nhục suốt đời. Quân đội Ukraine và cả cái chính quyền Ukraine cũng là kẻ đánh thuê cho Mỹ, kết cục cũng chỉ là một kẻ bại trận ê chề mà thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét